Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4249: Ta sẽ một quyền trực tiếp tiễn ngươi về Tây Thiên

“Bởi vì ta là thiên tài, ngươi vĩnh viễn không theo kịp đâu.” Bên trong giọng nói của Hạ Thiên mang theo chút trào phúng: “Ngươi ước ao ghen tỵ cũng vô dụng thôi, đây là trời sinh.”
Tô Diệp thở dài một tiếng: “Cho nên, ta mới nói ông trời quá bất công.”
“Ngươi hãy từ từ cảm thán đi.” Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Kiều, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Kiều Tiểu Kiều gật đầu.
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Kiều, sau đó biến theo hướng mà bóng mờ kia biến mất.
Khoảng cách mấy trăm dặm, hai người bọn họ chớp mắt đã đến.
Ở đó xác thực có một hang động khá cổ xưa, linh khí dồi dào, địa thế chính là long mạch tụ hợp, vô cùng có lợi cho bế quan.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều rơi xuống trước cửa động phủ, chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra, mây mù bên trong lượn lờ, tiên khí bồng bềnh, có mấy phần ý vị thần tiên.
“Hai vị đạo hữu, vào đi.”
Bên trong có âm thanh vang lên.
Hạ Thiên trước giờ không nói câu nào khách sáo, càng không có cái gì là lòng mang sợ hãi, ôm eo Kiều Tiểu Kiều chậm rãi bước vào.
Bày biện bên trong động phủ cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn sơ.
Có hai căn phòng, một phòng ngủ, một phòng thuốc.
Lúc này, bên trong phòng thuốc mây khói mờ mịt, một bóng người thon gầy đang an vị, nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Thọ nguyên của ta đã đến cực hạn, cơ thể đã tiến vào ngũ suy, không tiện tiếp đãi, mong hai vị đạo hữu thứ lỗi.”
“Có thể thổi đám khói này đi được không?” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói.
Người kia cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên có thể.”
Lời còn chưa dứt, mây khói đầy trời đã tiêu tán trống không.
Cách đó không xa, trước một đan đỉnh là một thiếu niên áo trắng nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng mái tóc lại đủ mọi màu sắc.
Gương mặt thiếu niên áo trắng hiện lên sự tái nhợt của bệnh hoạn, nhìn qua xác thực rất suy yếu, cứ hai ba giây lại hít một luồng linh khí bên trong đan đỉnh.
“Ngươi chính là Ngũ Hành lão tổ?” Hạ Thiên hai ba bước đến trước mặt người kia, dò xét trên dưới: “Nhìn qua ngược lại tuyệt không giả, cảm giác không đánh được ta mấy quyền.”
Thiếu niên áo trắng lắc đầu: “Đừng nói mấy quyền, thật ra một quyền cũng không đánh được.”
“Ngũ Hành lão tổ, mấy câu ngươi nói vừa nãy là có ý gì?”
Kiều Tiểu Kiều cũng không khách sáo, tìm vị trí ngồi xuống, sau đó đặt câu hỏi: “Ngươi nói ngươi đợi Hạ Thiên đã hai vạn năm? Còn nữa, làm sao ngươi biết Hạ Thiên có Băng Hỏa kiếp lực?”
“Ha ha, vị tiên tử này, ngươi có chút nôn nóng rồi. Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ nói.” Thiếu niên áo trắng cười khẽ, chỉ thấy bên trong đan đỉnh bay ra mấy viên đan dược, chậm rãi rơi xuống trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Đây là thần đan độc môn mà ta luyện chế, gọi là Ngũ Hành Đan, có thể gia tăng long khí ngũ hành, có sự trợ giúp không nhỏ đối với việc các ngươi độ kiếp sau này.”
Kiều Tiểu Kiều cầm viên thuốc, chỉ nhìn chứ không uống: “Ngươi không phải thọ nguyên sắp hết sao? Tại sao còn nhiều thời gian để nói chuyện như thế?”
“Ha ha, ta chỉ còn lại ba trăm năm thọ nguyên.” Thiếu niên áo trắng ho nhẹ vài tiếng, nói với Kiều Tiểu Kiều: “Chúng ta nói chuyện cũng không đến mức nói đến ba trăm năm chứ.”
Ba trăm năm?
Cái này mà cũng gọi là thọ nguyên sắp hết?
Bên trong ánh mắt Kiều Tiểu Kiều hiện lên sự đùa cợt. Người bình thường trên trái đất có thể sống một trăm tuổi, thậm chí sống đến bảy mươi tuổi mà không bệnh hoạn gì đã tạ ơn trời đất rồi.
“Vợ Tiểu Kiều, nàng nói không sai.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bản thân ông ta không phải phàm nhân, sinh ra đã là tu tiên giả, hơn nữa bây giờ còn là Độ Kiếp Kỳ, chỉ còn ba trăm năm, xác thực không tính là lâu.”
Thiếu niên áo trắng bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra, điều này cũng giống như minh tinh trên trái đất nghèo đến mức trong thẻ chỉ còn một trăm vạn.”
Kiều Tiểu Kiều không khỏi kinh ngạc nói: “Chàng cũng biết minh tinh trên trái đất à?” “Đương nhiên là biết rồi.” Thiếu niên áo trắng cười ha hả: “Là tu tiên giả, ta đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, nhưng nếu để hình chiếu của mình trong thế giới phàm nhân, ta có thể trải qua mấy đoạn nhân sinh, vừa lúc có thể vượt qua khoảng thời gian còn lại, cớ sao lại không làm?”
Hạ Thiên nhếch miệng, lên tiếng vạch trần: “Thật ra ngươi chính là không muốn chết, ngươi sợ chết. Ngươi đã đẩy linh hồn của mình vào trong một số phàm nhân, lại thêm chút cơ duyên, xem hắn ta có thể đột phá giống ngươi bây giờ, đúng không?”
“Không sai.”
Thiếu niên áo trắng gật đầu, mừng rỡ nói: “Nếu ngươi biết điều này, chắc hẳn cũng nhớ được mình là ai chứ?” “Được rồi, mấy lời ma thuật này vô dụng đối với ta.” Đáy mắt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Ta chỉ muốn ngươi nói ra trò xiếc của mình, ngươi đừng xem ta và vợ Tiểu Kiều là đồ ngốc. Chúng ta thông minh hơn ngươi nhiều.”
Thiếu niên áo trắng cười khổ, thở dài nói: “Xem ra ngươi còn chưa thức tỉnh. Cuộc nói chuyện hôm nay đoán chừng phí sức rồi.”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên phiền nhất là loại luận điệu này. Hắn nắm chặt nắm đấm lung lay trước mặt đối phương: “Đừng chơi trò bí hiểm với ta, muốn nói cái gì thì cứ trực tiếp nói ra. Nếu ngươi cứ đi một vòng tròn, ta sẽ một quyền tiễn ngươi về Tây Thiên, ngươi không cần sống thêm ba trăm năm đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận