Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3448: Trò hay chính thức mở màn (01)

“Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?”
Hạ Thiên hờ hững nói.
“Còn không phải sao?” Chiêm Văn Bân hừ lạnh một tiếng, biểu hiện càng thêm khinh thường: “Đừng để cho ta nói lại lần thứ hai. Còn nữa, ngươi đừng quấy rầy vị hôn thê của ta nữa. Nếu không, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”
“Kết quả của ngươi mới là thảm đấy.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Chết thì coi như xong, lại còn bị người ta chiếm cơ thể, chiếm ý chí. Nhưng cũng đáng đời ngươi mà thôi.”
Chiêm Văn Bân hơi biến sắc nhưng giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, tóm lại, ta không chào đón ngươi, hiểu chưa?”
“Chào đón của ngươi đối với ta mà nói cũng chẳng bằng cái rắm.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bởi vì ta muốn bảo vệ an toàn của vợ tiếp viên hàng không, cho nên ta mới ở lại đây, ngươi cũng đừng tự mình đa tình.”
“Vừa nãy ta cũng đã nói, ngươi đừng quấy rối vị hôn thê của ta nữa, ngươi điếc sao?” Chiêm Văn Bân chắp hai tay sau lưng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi một câu cũng không nghe lọt, nhất định phải đến lúc chết ngươi mới hối hận đúng không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không có bản lãnh đó đâu, ngươi trước kia cũng vậy, mà ngươi bây giờ cũng thế.”
“Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa.” Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng, nói với Chiêm Văn Bân: “Ngươi không nên làm khó Hạ Thiên, là ta bảo hắn ở lại đấy.”
Gương mặt Chiêm Văn Bân hiện lên vẻ không thích, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà nói: “Hừ, ta đoán chính là ngươi mà. Tuy nhiên, ngươi tốt nhất nên ước lượng rõ ràng thân phận của mình, vận mệnh Nhiếp gia các ngươi đều nằm trong tay ta, đừng tự tìm đường chết.”
“Chiêm công tử, ngươi đừng nóng giận, Tiểu Lý chỉ là quá khẩn trương, để ta dạy lại con bé.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý sợ Chiêm Văn Bân nổi bão, không khỏi kéo góc áo của hắn ta một cái. Bây giờ, ngoài cửa nhiều người vây xem như thế, tình huống chỉ sợ sẽ rất khó coi, sẽ bất lợi đối với hai nhà.
“Cút sang một bên.” Chiêm Văn Bân đá mẹ của Nhiếp Tiểu Lý văng sang một bên, ánh mắt tràn ngập chán ghét và vứt bỏ: “Ngươi đừng tưởng rằng ta nhìn trúng con gái của ngươi thì ngươi có tư cách nói chuyện với bổn công tử. Ngươi cũng chỉ là tiện nhân mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý tiến lên đỡ mẹ của nàng dậy, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Chiêm Văn Bân: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Chiêm Văn Bân hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm gì nữa đấy. Ta yêu ngươi như vậy, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng ta, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi cái đó, thậm chí còn đích thân đến Nhiếp gia Hoàng Sơn cầu hôn, bị đám lão già kia gõ một cái. Nhưng con mẹ nó, ngươi đã cư xử với ta như thế nào? Ngươi không ngừng trì hoãn hôn nhân thì không nói, còn luôn trốn tránh ta trước khi đính hôn, bây giờ thì thế nào…”
Nói đến đây, hắn ta chỉ tay vào Hạ Thiên: “Chẳng những ngươi câu dẫn dã nam nhân, lại còn dám đưa đến trước mặt ta. Cái này cũng coi như xong, các ngươi lại hạ độc ta, nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết.”
Nhiếp Tiểu Lý từ miệng Hạ Thiên biết được Chiêm Văn Bân trúng độc, đành phải nói: “Ta cũng bị trúng độc mà, hạ độc chính là đầu bếp khách sạn. Ngươi muốn biết là ai hạ độc, ngươi có thể phái người điều tra.”
“Đánh rắm.” Mã Khiết Thần từ trong đám người đằng sau vọt ra, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà mắng: “Tiểu tiện nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Người khách sạn đều là người của ta, ý của ngươi là nói ta cho người hạ độc ngươi?”
Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: “Ta không nói như vậy, nhưng hung thủ chính là đầu bếp trong khách sạn. Ngươi cứ phái người ra sau bếp điều tra một chút là biết thôi.”
“Ta thấy ngươi đang cắn người linh tinh thì có.” Mã Khiết Thần mỉa mai, cười nhạo: “Nếu ngươi trúng độc, tại sao bây giờ ngươi một chút việc cũng không có, tại sao ngươi không báo cảnh sát?”
“Hắn ta không phải cũng trúng độc không chết sao?” Ninh Thụy Thần lặng lẽ bước đến cửa, nghe xong, nhịn không được liền chỉ vào Chiêm Văn Bân mà nói.
Ánh mắt Chiêm Văn Bân hiện lên sát khí nhàn nhạt, lạnh giọng nói: “Bổn công tử thiếu chút nữa đã chết. Sau khi từ khách sạn trở về đã nôn mấy ngụm máu, là cha ta mang ta đến gặp một thần y mới giải được độc này. Ta ngược lại muốn biết vì sao ngươi cũng trúng độc mà lại không có việc gì?”
Nhiếp Tiểu Lý đáp: “Đó là vì thể chất của ta đặc biệt, có thể tự lành.”
“Ha ha ha, ngươi không phải muốn nói ngươi bách độc bất xâm chứ?” Mã Khiết Thần không khỏi ngửa đầu phá lên cười, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà nói: “Nhiếp gia các ngươi đều buồn cười như vậy sao? Tại sao ngươi không nói không gì ngươi làm không được?”
“Vợ tiếp viên hàng không nói không sai.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Nàng ấy đúng là có thể chất bách độc bất xâm. Hơn nữa, cho dù không phải, có ta ở đây, nàng ấy cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Mã Khiết Thần cảm thấy có chút buồn cười, đưa mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Ta chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Người mà các ngươi tìm khẳng định không phải thần y, thi y thì còn tạm được, trực tiếp biến tên ngớ ngẩn này thành người chết sống lại.”
“Vị bằng hữu này, ngươi nói sai rồi.” Một lão đầu râu ria chậm rãi bước đến, cười ha hả nói: “Người mà chúng ta tìm chính là thần y, chẳng những y thuật kinh người, hơn nữa còn có bản lãnh cải tử hồi sinh. Ngươi không cần phải bất kính với người đó. Nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi là tên ngốc xuất hiện từ chỗ nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận