Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2091. Đạo sĩ áo lam

“Bớt nhiều lời, các ngươi hủy đi Đan Dược sơn ta thu thập nhiều năm, tội ấy phải chết!” Đạo sĩ áo lam đang bực bội, trong đôi mắt tràn đầy ý định giết người: “Hôm nay không bồi thường đan dược cho ta, ta sẽ lấy mạng của các ngươi!”
Hạ Thiên chẳng hề để ý nói: “Những đan dược đó đều không có gì để dùng, phá hủy thì phá hủy, có gì ghê gớm đâu.”
“Lẽ nào lại đơn giản như vậy!” Áo lam đạo sĩ tức giận đến bốc khói, đại đao trong tay lại chém ra ngoài lần nữa, giống như tung ra con rằn dài màu trắng, trong nháy mắt thân đao kéo dài ba bốn mươi mét, hướng tới Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy, thân hình lại lóe lên, tránh sang năm mươi mét hơn.
“Vị đạo trưởng này, trước tiên ngươi đừng động thủ, có chuyện gì đều dễ dàng thương lượng.” Ninh Nhụy Nhụy vội vàng hô lên với vị đạo sĩ kia: “Chúng ta không biết đó là do ngươi cực khổ thu thập, còn tưởng rằng đây là Đan Dược sơn không có chủ, cho nên mới...”
“Cho nên cái rắm! Nơi này đan núi cao độ đều là giống nhau, chỉ có đỉnh núi cao nhất này của ta, điều này còn có thể nhìn lầm sao?” Đạo sĩ áo lam chỉ vào bọn hắn, “Các ngươi hoặc là ở lại làm nô lệ của ta, cho đến khi thu thập đan dược đến độ cao ban đầu, hoặc là các ngươi trực tiếp đi chết đi.”
“Hai cách ta đều không chọn, trực tiếp xử lý ngươi không được sao.” Hạ Thiên bất mãn trừng đạo sĩ kia: “Những đan dược rác rưởi kia không hề có một chút tác dụng, chỉ có đồ đần như ngươi thích thu thập mà thôi.”
Đạo sĩ áo lam không ngừng cười lạnh, chỉ vào Hạ Thiên: “Rất tốt, một trăm năm qua, ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy, tiểu tử, nói tên ra.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy một màn này rất thần kỳ, thế mà Hạ Thiên mắng người ta là bệnh thần kinh, chẳng lẽ ngươi không rõ ràng, ngươi tại trong mắt người bình thường cũng là bệnh nhân tâm thần sao.
“Ta chưa bao giờ ra tay giết loại người vô danh.” Đạo sĩ ao lam thu lại trường đao: “Đây chính là Lưu Vân Thiết Nhận ta bỏ ra thời gian sáu mươi năm, dùng mấy vạn viên Kiếm Hoàn mới tạo ra được, chết dưới đao này, ngươi có thể lưu tên vào sử sách.”
“Tên kém thông minh ngươi thật nhàm chán.” Hạ Thiên lười biếng đánh ngáp: “Đáng tiếc đao này nhìn qua thì lợi hại, thật ra không có tác dụng chút gì.”
Vẻ mặt cao lãnh của đạo sĩ áo lam ngưng đọng trong nháy mắt, ý muốn giết người lại đầy lên lần nữa: “Khẩu khí thật lớn, vậy sẽ cho ngươi thử sự sắc bén của Lưu Vân Thiết Nhận của ta, a!”
Đạo sĩ áo lam như nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, trực tiếp hét ra chiêu số của hắn, sau đó vừa nhấc chuôi đao.
“Hưu.”
Một âm thanh vang dội, thứ màu trắng ở trên mặt đất đã biến thành một lưỡi đao thẳng trong nháy mắt, đâm về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng tại chỗ không hề động đậy, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo lam kia.
Thân lưỡi đao dài bốn mươi mét giống trường xà tầng tầng cuốn lấy Hạ Thiên, gấp gáp co vào, bỗng nhiên xoắn lại một phát, trực tiếp quấn chặt Hạ Thiên, xé hắn thành mảnh vụn.
“Ha ha ha ha, khoe khoang khoác lác, còn tưởng là nhân vật gì, nghĩ không ra ngay cả một chiêu của ta đã tiếp không nổi.” Đạo sĩ áo lam thở dài, không ngừng lắc đầu, quay đầu nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Còn lại ngươi, ngươi muốn ở lại làm nô lệ của ta, hay là thịt nát xương tan giống hắn?”
Ninh Nhụy Nhụy khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Vị đạo trưởng này, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, một chiêu vừa nãy của ngươi đánh hụt sao?”
“Đánh hụt?” Đạo sĩ áo lam khẽ giật mình, lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không thể, Lưu Vân Thiết Nhận của ta không thể đánh hụt được, cũng không có ai có thể trốn khỏi đuổi bắt của nó, trừ khi...”
Nói tới chỗ này, bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì Hạ Thiên đã xuất hiện ở trước mắt hắn, sau đó…
Ầm!
Đạo sĩ áo lam bị Hạ Thiên đạp bay, nặng nề đập vào trên cây, cái gọi là Lưu Vân Thiết Nhận cũng rớt xuống trên mặt đất.
“A, đao của ta, các ngươi không được phép cướp đao của ta!” Đạo sĩ áo lam xoay người đứng lên, lăn một vòng nhào về phía chuôi đao, vững vàng bảo hộ nó ở dưới thân: “Đây là tâm huyết sáu mươi năm của ta, các ngươi ai cũng không thể cướp đi.”
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện, bản thân đạo sĩ áo lam ấy như một người bình thường, không phải là người tu tiên, không có võ công, đoán chừng chỉ dựa vào duy nhất cây đao kia.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không có hứng thú với cái đao rách của ngươi.”
“Thật sự?” Đạo sĩ áo lam nửa tin nửa ngờ Hạ Thiên: “Không phải các ngươi lạt mềm buộc chặt chứ.”
“Chúng ta thật sự không có nửa điểm hứng thú với cây đao đó của ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc nhìn đạo sĩ áo lam: “Việc vừa rồi hủy Đan Dược sơn của ngươi, không phải là cố ý, đơn giản là hiểu lầm.”
“Thôi thôi.” Đạo sĩ áo lam ôm đao, thất hồn lạc phách nói: “Cuối cùng cũng là ta thua, ngoại trừ cây đao đó, các ngươi muốn cái gì đều lấy đi đi, ta sẽ không phản lại các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi: “Đạo trưởng, có phải ngươi hiểu lầm cái gì không? Thật sự chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”
“Không cần phải giả bộ đâu.” Đạo trưởng áo lam chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt có chút bi tráng: “Không phải các ngươi thu thập bảo bối một trăm năm của lão đạo sao, đều giấu ở dưới chân núi, đường đã thông, đồ ở nơi đó, các ngươi sẽ không lấy đi chứ?”
“Tiểu muội chân dài, cô đừng để ý đến hắn, não người đó có vấn đề.” Hạ Thiên không thèm để ý đạo sĩ kia, về bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy, tự nhiên khoác tay lên ngang hông của nàng.
Ninh Nhụy Nhụy thông cảm cho đạo sĩ áo lam này gặp tai bay vạ gió, tuy Hạ Thiên hành động vô tâm, nhưng dù sao cũng đã hủy núi đan người ta góp nhặt cả trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận