Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2408: Mười tỷ và một trăm năm tuổi thọ

Đúng lúc này, màn hình sáng lên, nhưng không hề có ai, mà xuất hiện mấy dòng chữ, cùng với hai lựa chọn.
“Trường sinh hội sắp bắt đầu, đến chơi trò này đi, xem như làm nóng người.”
Một âm thanh vang lên, “Tiếp đó sẽ có chín câu hỏi, các ngươi có thể chọn hoặc cũng có thể không chọn.”
“Sau khi hỏi xong chín câu hỏi, các ngươi sẽ có thu hoạch, hoặc là sẽ tử vong.”
Trên mặt bàn có hai cái nút màu xanh và đỏ, mời đưa ra lựa chọn của hai người.”
“Lại là kiểu cố làm ra vẻ huyền bí.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Mấy đứa đần này không có ý tưởng gì khác sao?”
A Cửu ngắm nhìn mặt bàn, còn thật sự nổi lên hai nút đỏ xanh kia, nàng lập tức nhăn mày lại, cảm giác sự việc không hề đơn giản như vậy.
Chỉ chốc lát sau, trên màn hình xuất hiện câu hỏi thứ nhất: “Nếu có cơ hội để ngươi lựa chọn......”
“A, thêm một tỷ vào tài sản (Chữ màu đỏ); B, được thêm mười năm tuổi thọ (Chữ màu xanh).”
Phía dưới còn có mười giây đếm ngược, rõ ràng nếu như không muốn lựa chọn, vậy thì trực tiếp rút ngắn thời gian.
“Câu hỏi rách nát gì thế này.”
Hạ Thiên lắc đầu, “Cửu nha đầu, hai câu hỏi này đối với chúng ta mà nói thì đều không có ý nghĩa gì.”
A Cửu gật đầu, đồng ý với Hạ Thiên.
Trước hết không nói đến tài sản của Hạ Thiên, bây giờ y thuật của nàng muốn kiếm trăm triệu cũng không có vấn đề gì, còn về có thêm mười tuổi, đối với người đã là tu tiên giả như nàng mà nói, thì càng không có ý nghĩa.
Mười giây trôi qua rất nhanh, trên màn hình xuất hiện câu hỏi thứ hai, cũng vẫn là không có ý nghĩa gì.
“Nếu có cơ hội lựa chọn......”
“A, thêm mười tỷ vào tài sản (Chữ màu đỏ); B, được thêm một trăm năm tuổi thọ (Chữ màu xanh).”
Phía dưới cũng có mười giây đếm ngược.
“Câu hỏi tiếp theo có phải là một trăm tỷ với một ngàn năm tuổi thọ hay không?”
A Cửu cũng bó tay với loại câu hỏi này, chỉ là nghĩ đến người tham gia Trường Sinh hội phần lớn đều là phàm nhân, thế nên liền hiểu rõ.
Khó trách tên Đoạn Nhất Lang kia nói bản thân nắm giữ tài sản hàng trăm triệu, xem ra cũng không phải nói khoác, nhưng cũng chẳng phải việc đáng để khoác lác.
Rất nhanh câu hỏi thứ ba liền hiện ra: “Nếu có cơ hội lựa chọn......”
“A, người nhà sống lâu trăm tuổi, không có bệnh tật (Chữ màu đỏ); B, kẻ thù thân bại danh liệt, một phát chết luôn (Chữ màu xanh).”
“Câu hỏi này thú vị đấy.” Hạ Thiên cười cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Có điều vẫn chẳng có tác dụng gì với chúng ta, hai thứ này bất cứ lúc nào ta cũng có thể làm được, thậm chí chưa cần đến mười giây.”
A Cửu dần dần phán đoán ra mục đích mà vị trường sinh chủ kia hỏi những câu này.
Đối với những câu hỏi này, không có một cái nào có thể khiến Hạ Thiên và A Cửu cảm thấy hứng thú, bọn hắn không hề lựa chọn gì cả, mãi cho đến câu thứ chín.
“Nếu có cơ hội lựa chọn......”
“A, muốn biết một bí mật (Chữ màu đỏ); B, muốn nói ra một bí mật (Chữ màu xanh).”
A Cửu suy tính hai ba giây, bỗng dưng ấn xuống nút đỏ trên mặt bàn.
Hạ Thiên vẫn cảm thấy không hề thú vị, nếu thật muốn biết bí mật gì, thì cứ trực tiếp cho người đó một trận, rồi đâm hắn một châm, đảm bảo bất kể là bí mật gì đều có thể biết được.
Âm thanh kia lại vang lên: “Cám ơn sự lựa chọn của bạn, chúc bạn tiếp tục chơi vui vẻ.”
Sau đó màn hình đột nhiên tối sầm, đồng thời một vách tường bên trái đột nhiên sụp đổ, nháy mắt nối liền một căn phòng khác.
A Cửu ngoái đầu nhìn lại, phát hiện bên trong căn phòng bên trái có một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi, mặc đồ vét màu hồng, thần thái ngạo nghễ đánh giá nàng và Hạ Thiên.
“Ồ, thật sự có mỹ nữ tuyệt thế.”
Nam tử vét hồng cảm thán một tiếng, sau đó liếc nhìn Hạ Thiên, “Vậy ngươi chính là phú ông giá trị hơn trăm tỷ ư?”
Hạ Thiên trừng mắt với người này: “Vậy ngươi chính là thằng đần biết một bí mật?”
“Ồ, vừa nãy đúng là nói ra một bí mật.”
Nam tử vét hồng cười đắc ý, “Chỉ là không ngờ sẽ liên quan đến các ngươi, vậy bây giờ sao, chúng ta đánh nhau đến anh sống tôi chết à?”
“Vậy ngươi chết chắc.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
A Cửu chờ trong chốc lát, phát hiện âm thanh kia không có nhắc nhở gì, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc, tên trường sinh chủ này rốt cuộc đang giở trò gì đây.
“Ta lên trên đảo chính là vì cầu tài, còn có mỹ nữ tuyệt sắc, đương nhiên nếu quả như thật có thể trường sinh bất tử, vậy cũng không tệ.”
Nam tử vét hồng cười đắc ý, tham lam nhìn A Cửu, “Chỉ là cuộc sống làm sao có thể được như ý.”
“Trông các ngươi có lẽ cũng không phải hạng dễ nhằn, thế này đi, các ngươi cho ta tiền, ta nói bí mật cho các ngươi, thế nào?”
“Ngươi muốn bao nhiêu tiền?” A Cửu thuận miệng hỏi.
Nam tử vét hồng đưa ra một ngón tay: “Ít nhất phải trăm tỷ.”
Rồi lại chỉ vào A Cửu, “Hoặc mỹ nữ ngươi theo ta đi, thì trăm tỷ cũng có thể không…”
Lời còn chưa nói hết, đầu người này liền tiếp xúc thân mật với mặt đất, nện mạnh đến mức sàn nhà lõm hẳn thành một cái hố to, trong nháy mắt hắn liền mất đi ý thức, không rõ sống chết.
“Ngươi vẫn bạo lực như vậy.” A Cửu thản nhiên nói.
Hạ Thiên bĩu môi, có chút khó chịu nói: “Luôn có thứ ngu ngốc chọc ta tức giận, dám nhắm vào vợ ta, đúng là đồ chán sống.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, hai chấp sự cấp thấp tiến vào khiêng nam tử vét hồng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận