Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2124. Hạ Thiên phiên bản fake

Tầng tầng quỷ ảnh giống như dòng thác lũ không ngừng từ trên vách đá đổ xuống, chúng tụ thành thành những làn sóng đen cuồn cuộn quét về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Nhìn có chút ghê tởm, nhất định không thể để những thứ này dính vào trên người.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn làn sóng màu đen kia, lờ mờ phát hiện bên trong đó có vô số khuôn mặt dữ tợn đang hét lên những tiếng trầm thấp dày đặc, thật sự rất khó chịu.
Hạ Thiên kéo Ninh Nhụy Nhụy lùi lại hơn mười mét để tránh sóng đen hung hăng kia lao tới, những thứ này thật sự rất kỳ quái, tốt hơn hết là không nên động vào cũng không cần tiếp xúc cho thỏa đáng.
“Các ngươi trốn cái gì?” Hạ Thiên giả đó đang ở ngay trên ngọn sóng, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng: “Các ngươi đã khiến cho ta không thể thoát ra ngoài, vậy các ngươi hãy gia nhập vào chúng ta đi, làm một quỷ ảnh trường sinh bất tử, thật tốt nha!”
“Thực sự tốt như vậy, sao ngươi lại muốn thoát ra chứ?” Loại lời kịch vô vảm này thực sự không có chút sức thuyết phục nào đối với Ninh Nhụy Nhụy, nàng cười nhạo không thôi.
Hạ Thiên uể oải nói: “Tiểu muội chân dài đã là người tu tiênrồi, chính là trường sinh bất tử, hoàn toàn không cần làm quỷ ảnh gì đó.”
“Cho nên ta mới hận những người như các ngươi.” Lửa giận của Hạ Thiên giả tăng vọt, song đen cùng ngày càng dâng cao hơn: “Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể sống tốt, dựa vào cái gì các ngươi có thể trở thành người tu tiên, dựa cái gì ta phải ngây ngốc ở một chỗ tối đen như mực lâu như vậy…” Ngay từ đầu đã chỉ mình hắn tự nói chuyện. Đằng sau, bên trong bóng đen gần như có hàng vạn cái miệng đang há cùng nhau kêu lên những tiếng ai oán, âm thanh rất thê lương, khiến cho người ta nghe xong tê dại cả da đầu.
“Chính ngươi lúc còn sống không trân quý sinh mệnh, khi chết cũng không thành thành thật thật đi đầu thai, còn muốn mượn xác hoàn hồn. Thật sự là chết cũng không hết tội.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng mắng: “Hơn nữa nơi đây cũng coi như là động thiên phúc địa, có thể để cho ngươi trường sinh bất tử với dáng vẻ này, các ngươi nên bằng lòng đi.”
“Bằng lòng cái rắm!” Nghe xong lời ấy, Hạ Thiên giả càng thêm tức giận: “Nếu là động thiên phúc địa, vậy thì nên cho ông đây kỳ ngộ, cho ông đây kho báu, cho ông đây trường sinh bất tử… Bây giờ tính là gì, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ta không cam lòng!”
“Vậy ngươi thật sự xứng đáng.” Ninh Nhụy Nhụy không hề đồng tình với loại người này: “Ngươi cứ thành thật thật làm quỷ ảnh không phải tốt sao, cứ nhất định phải chọc tới chúng ta, ngươi thật sự không sợ ngay cả quỷ ảnh cũng làm không được, chính thức tan thành mây khói à?”
“Chỉ dựa vào các ngươi?” Hạ Thiên giả không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Cho dù là các ngươi là người tu tiên thì đã sao? Thân thể của chúng ta đã tiêu vong từ lâu, chỉ là một đám quỷ ảnh mà thôi, chẳng lẽ các ngươi còn có thể lại giết chết chúng ta hay sao?”
Nói xong, hắn lại đổi phong cách nói chuyện, không nhịn được cười âm hiểm một tiếng: “Ngược lại, nếu như ta có thể đánh bại hai người các ngươi, vậy ít nhất ta có thể mượn nhục thân của các ngươi hoàn hồn, giành lấy cuộc sống mới.”
“Tiểu muội chân dài, cô đừng nói đạo lý với đứa kém thông minh ấy nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngoáy ra lỗ tai, hơi không kiên nhẫn đứng lên: “Tốt hơn hết là trực tiếp xử lý hắn.”
Sắc mặt của Ninh Nhụy Nhụy ngưng trọng nhìn Hạ Thiên: “Vấn đề là làm như thế nào? Những làn sóng đen đó thực chất là một đám quỷ ảnh, nắm đấm vô dụng với bọn hắn, hễ đánh tới là bọn hắn sẽ phân tán ra. Nếu không chú ý, chúng ta có thể bị bọn hắn cuốn theo nữa.”
“Tiểu muội chân dài, cô quên thanh kiếm mà lão đạo sĩ già kia đưa cho rồi à?” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Bây giờ có thể lấy ra dùng rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy chần chờ một chút: “Cầm thanh kiếm có hữu dụng không?”
“Tiểu muội chân dài, không phải cô đã thử qua trước rồi à.” Hạ Thiên bĩu môi: “Nhanh như vậy đã không nhớ rõ.”
“Đúng a, suýt chút nữa đã quên.” Ninh Nhụy Nhụy cũng nghĩ tới. Lúc nãy nàng đã thật sự dùng Lưu Vân Thiết Nhận để đánh Ninh Nhụy Nhụy giả thành một làn khói đen. Ban đầu nàng còn cho rằng người giả mạo có thể đã trở lại thành quỷ ảnh, nhưng mà đến bây giờ vẫn không thấy nàng xuất hiện trở lại nữa, vậy thì rất có thể nàng đã thực sự bị tiêu diệt rồi.
“Vô dụng thôi, các ngươi nên từ bỏ phản kháng đi.” Hạ Thiên giả nhíu mày, lạnh giọng nói: “Bây giờ, đầu hàng ta còn có thể để cho ngươi ra đi không đau đớn. Sau khi biến thành quỷ ảnh, ta cam đoan còn cho phép các ngươi giữ lại chút ý thức của bản thân, nếu không thì giống như một người trong làn sóng đen này, chỉ có thể làm đầy tớ và bị ta điều khiển.”
Ninh Nhụy Nhụy lấy Lưu Vân Thiết Nhận ra, nói thầm khẩu quyết, đột nhiên ngón tay ở chuôi đao hướng về phía trước, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt bắn ra, trực tiếp xuyên qua làn sóng đen kia.
Trong làn sóng đen liên tiếp phát ra những tiếng kêu thản thiết. Không bao lâu sau, hình dạng của những con sóng không thể duy trì được nữa, trong nháy mắt tán loạn thành từng đám từng đám khói đen.
“Thật sự hữu dụng sao?” Ninh Nhụy Nhụy hưng phấn không thôi: “Từ lâu ta đã rất khó chịu khi nhìn đám ma quỷ các ngươi rồi, bây giờ ta sẽ trảm sạch sẽ các ngươi để tránh cho các ngươi hại người nữa.”
“Khốn kiếp!” Hạ Thiên giả cũng không ngồi yên chờ chết, hắn giơ tay lên để tách những làn sóng đen thành vô số sợi tơ hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy mà quấn lấy.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức chặt đứt, hàng chục sợi tơ màu đen phát ra âm thanh bị chém đứt, tan biến thành khói đen. Nhưng chúng cũng dính rất nhiều vào lưỡi kiếm, sau đó nhanh chóng quấn quanh Lưu Vân Thiết Nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận