Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3551: Làm sơn thần Hoàng Sơn

Hạ Thiên sửng sốt, chợt nhớ đến bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng đệ tứ châm, không cách nào nâng Nhiếp Tiểu Lý lên Kim Đan Kỳ.
“Thôi được rồi.” Nhiếp Tiểu Lý sợ Hạ Thiên khó xử, liền chủ động nói: “Ta cũng không có năng lực và dã tâm lớn đến như thế. Có thể tiếp quản Nhiếp gia là được rồi.”
“A!”
Lúc này, một bóng người từ bên trên lao xuống, lao thẳng đến chỗ Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghiêng người né tránh, người kia liền rơi xuống đất.
“Ngươi không chết sao?” Hạ Thiên nhìn bóng người kia một chút, không khỏi lạnh nhạt nói.
“Này, các ngươi chẳng có nghĩa khí gì cả.” Người đến chính là Kim Ti tỷ tỷ. Nó tức giận mắng: “Các ngươi ném ta một mình ở đó. Nếu không phải ta có bản lãnh, ta đã bị quái thạch giết chết rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không phải người, cho nên chúng ta cũng chẳng ném ngươi một mình ở đó.”
“Chẳng lẽ khỉ thì không được? Khỉ thì không có nhân quyền sao?” Kim Ti tỷ tỷ càng thêm tức giận: “Ngươi hãy bồi thường tổn thương tâm linh của ta đi.”
“Mặc kệ ngươi.” Hạ Thiên ngáp một cái, không rảnh nói nhảm cùng với một con khỉ.
Kim Ti tỷ tỷ tức giận nói với Hạ Thiên: “Nếu ngươi không bồi thường cho ta, ta sẽ quấn lấy ngươi. Ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi theo đó, ngươi cũng đừng hòng tán gái nữa.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi đừng tưởng ngươi là khỉ thì ta không đánh ngươi.”
Kim Ti tỷ tỷ hung hăng trừng mắt: “Ngươi mới là khỉ đấy.”
“Nàng ấy thật sự không phải khỉ.” Hoàng Y chen vào: “Nhưng cũng không được tính là con người.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi biết lai lịch của nàng ấy?”
Hoàng Y gật đầu: “Biết một chút.”
“Ngươi biết ta là ai? Ngươi mau nói đi.” Mặc dù kim Ti tỷ tỷ nhìn có chút điên điên khùng khùng, nhưng lại vô cùng quan tâm cơ thể của mình: “Ta rốt cuộc là khỉ hay là người, hay là cái gì khác nữa?”
Hoàng Y nhớ lại một lúc, sau đó nói: “Cụ thể là ai, cái này ta không biết chính xác. Năm đó, Xích Nguyệt và người thần bí kia đã từng làm một số thí nghiệm ở đây, chính là từ kẽ nứt thời không ngẫu nhiên bắt lấy một số người hoặc linh thú, sau đó tiến hành dung hợp linh hồn mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước. Thí nghiệm này tiến hành rất lâu, nhưng thành công lại không nhiều. Theo ta được biết, chỉ có chưa đến mười trường hợp thành công.”
“Vậy tại sao bây giờ chỉ còn có một mình nàng ta?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi.
Kim Ti tỷ tỷ gãi đầu một cái, nhớ lại một chút ký ức: “Hình như là có chuyện như vậy. Lúc đó ta đích thật có một số đồng bạn. Ta nhớ có một con khỉ lớn miệng rất nát, về sau thì không thấy đâu.”
“Bởi vì bốn mươi năm trước có người xâm nhập qua nơi này, còn làm loạn một trận.” Hoàng Y cảm thán nói: “Không có người thần bí kia trơ giúp, Xích Nguyệt hoàn toàn trấn không được tràng diện, dẫn đến đại sự xảy ra. Mấy vật thí nghiệm chết hết, ngươi hẳn là người còn sống cuối cùng.”
Kim Ti tỷ tỷ lắc đầu, cau mày nói: “Cũng không tính là người sống sót. Ta nhớ có người đã cứu ta, sau đó muốn mang ta đi nhưng ta lại không có cách nào ra ngoài. Ta rời khỏi linh khí Hoàng Sơn, ta nhất định sẽ chết. Bây giờ linh khí Hoàng Sơn thiếu đi hai phần ba, ta cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.”
“Sao?” Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, bỗng nhiên nghĩ đến một ý tưởng, nàng vẫy tay với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lập tức đưa lỗ tai sang.
“Ngươi có thể đưa một nửa linh khí Hoàng Sơn cho Kim Ti tỷ tỷ được không?” Nhiếp Tiểu Lý nói.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng vợ tiếp viên hàng không, nàng nhất định phải cho con khỉ này sao?”
Nhiếp Tiểu Lý chậm rãi nói: “Nói thế nào nàng ấy cũng là người bị hại, hơn nữa nếu nàng ấy không có linh khí Hoàng Sơn tẩm bổ, nàng ấy cũng không thể sống nổi quá lâu. Chúng ta đưa linh khí cho nàng ấy, để nàng ấy lưu lại nơi này làm sơn thần.”
“Ta thì không quan trọng. Vợ tiếp viên hàng không, nếu nàng đã quyết, ta làm theo là được.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cũng không dị nghị đối với ý kiến của nàng.
Nhiếp Tiểu Lý lại do dự: “Ta làm như vậy có phải không đủ thận trọng hay không? Nếu chẳng may nàng ấy rắp tâm không tốt, chẳng phải ta là tội nhân thiên cổ sao?”
“Yên tâm đi, con khỉ này không có ý đồ xấu đâu.” Hạ Thiên nhìn con khỉ lông vàng, sau đó nói: “Nếu có, ta sẽ khiến nàng ta biến mất.”
Kim Ti tỷ tỷ nghi hoặc nhìn hai người: “Vì sao hai người các ngươi lại dùng ánh mắt này để nhìn ta? Không phải các ngươi muốn ăn ta chứ? Ta cảnh cáo các ngươi, tuyệt đối đừng làm loạn. Ta là động vật được bảo vệ, ăn ta là phạm pháp.”
“Ai muốn ăn ngươi, thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Vợ tiếp viên hàng không muốn ngươi làm sơn thần Hoàng Sơn, ngươi có làm hay không?”
“Làm sơn thần? Có ý gì?” Kim Ti tỷ tỷ không hiểu.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Chính là ở cùng tên ngớ ngẩn này, ngoan ngoãn làm sơn thần Hoàng Sơn.”
“Vậy ta có chỗ tốt gì?” Kim Ti tỷ tỷ cau mày, lắc đầu biểu hiện từ chối.
“Chỗ tốt chính là ta rót một nửa linh khí Hoàng Sơn cho ngươi.” Hạ Thiên đáp: “Có thể hấp thu được bao nhiêu còn phải dựa vào chính ngươi.”
Trong đầu Kim Ti tỷ tỷ lập tức vận chuyển, ánh mắt cũng không ngừng chuyển động.
Một lúc sau, Kim Ti tỷ tỷ mới gật đầu: “Được, vụ mua bán này, ta làm.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Hạ Thiên cũng lười lãng phí quá nhiều thời gian ở phương diện này. Hắn lấy ra kim châm có hình hoa văn rồng xanh đen, đang chuẩn bị đâm tới mi tâm Kim Ti tỷ tỷ.
Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hồn vang lên trên đỉnh đầu: “Khoan đã, ngươi dừng tay cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận