Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2047. Gặp cướp

Mấy ngày sau, Hạ Lãnh ngồi trên một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ chạy tới Vân Châu, hắn chỉ mang theo một ít hành lý đơn giản, cùng với hai người mà Cơ Thanh Ảnh cẩn thận chọn lựa, thị nữ Tần Tú Nhi và đại nội thị vệ Cơ Cửu.
Hạ Lãnh từ chối tất cả mọi người đưa tiễn, vốn dĩ hắn còn muốn nhẹ nhàng xuất phát, không mang gì hết đến tiểu môn phái bên Vân Châu bên kia, đáng tiếc ý nghĩ đấy đã bị mẹ ruột và các mẹ nhỏ vô tình trấn áp.
Vân Châu ở biên giới tây bắc Tiên Vân đại lục, địa thế có chút phức tạp, vừa có hoang mạc vạn dặm không người, vừa có núi lớn liên miên bất tận, bên trong có vô số yêu thú dị loại sinh tồn, đúng là một nơi cực kỳ hung hiểm.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân ấy mà Vân Châu trở thành nơi thí luyện của đông đảo môn phái tu chân Tiên Vân đại lục, dù sao thì có rất nhiều kỳ trân dị thảo, thiên tài địa bảo lớn lên ở nơi đó.
Lần này, Hạ Lãnh cần đi vào môn phái tên là Ngự Tiên Tông, đó là một môn phái nhỏ đệ tử tổng cộng cả trong lẫn ngoài chỉ có mấy trăm người. Nhưng đừng nhìn quy mô không lớn, đây là môn phái có truyền thừa lâu đời, ít nhất là lâu đời hơn so với Phiêu Miểu tiên môn.
Lúc trước Mị Nhi và Mộc Hàm thay đổi thân phận lẻn vào Ngự Tiên Tông đều che giấu một phần thực lực, bây giờ một người trở thành khách khanh thượng đẳng của tông môn, một người khác đã leo lên đến cấp bậc tông môn trưởng lão. Mà Hạ Lãnh được các nàng liên danh đề cử đương nhiên không thể lấy thân phận chân thật tiến đến tham gia khảo hạch nhập môn.
Bây giờ, thân phận của Hạ Lãnh là thiếu chủ đại gia tộc nào đó của Cơ Thị vương triều, gọi là Lãnh Hạ. Nếu là thiếu gia ở gia tộc lớn, vậy mang theo tỳ nữ và thị vệ cao đẳng đương nhiên là không có gì đáng ngạc nhiên.
"Khởi bẩm điện hạ, một ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào Vân Châu địa giới, nô tỳ nghe nói nơi đó thường xuyên có yêu ma quỷ quái qua lại, chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm sao?" Thị nữ Tiêu Tú Nhi vén màn lên xem bên ngoài, có chút lo lắng thông báo với Hạ Lãnh.
"Ta không phải là điện hạ, ngươi cũng không phải nô tỳ, đừng nghĩ sai nữa. Yêu ma quỷ quái có xuất hiện hay không thì cũng không quan trọng, nhưng cơn mưa này có thể tạnh mới là không còn gì tốt hơn." Mấy ngày nay Hạ Lãnh ngồi xe ngựa có chút mệt mỏi, vốn dĩ muốn đổi xe ngựa thành cưỡi ngựa, có thể giục ngựa lao nhanh, đáng tiếc trời không chiều lòng người, càng đến gần Vân Châu thì thời tiết lại càng kém, mưa liên tục vài ngày không dứt.
Tiêu Tú Nhi cực kỳ kinh hoàng: "Nô tỳ đáng chết, điện hạ...... Không đúng, thiếu chủ tha mạng, Tú Nhi không dám gọi sai nữa."
Hạ Lãnh khoát khoát tay, hắn chỉ là ngại thị nữ ấy nói nhiều, dọc theo đường đi miệng nàng ta chưa từng dừng lại, ồn ào làm hắn có chút phiền lòng. Mặc dù nàng hiểu lầm ý của hắn, nhưng hắn cũng lười giải thích nhiều, có thể yên tĩnh một chút là được rồi.
"Thiếu chủ, đằng trước có chút không thích hợp." Cơ Cửu điều khiển xe ngựa vẻ mặt không cảm xúc nhắc nhở một câu.
Hạ Lãnh nghe nói như thế cũng không có phản ứng nhiều, Tiêu Tú Nhi lại sợ hãi cả kinh, không khỏi kêu ầm lên: "Có phải là yêu quái xuất hiện? Phi phi phi, đều do miệng quạ đen của Tú Nhi, ngàn vạn lần không nên nói yêu ma quỷ quái gì đó......"
"Ngươi ngậm miệng lại đi." Hạ Lãnh liếc nhìn Tiêu Tú Nhi một cái, đưa tay vén màn xe lên, nhìn thấy cách xe ngựa không xa có mười mấy người bịt mặt đội nón lá mặc áo tơi, trong tay xách theo hoành đao vô cùng sắc bén, xác thật là có ý không tốt.
Nhìn dáng vẻ xem ra là giặc cướp cản đường cướp bóc, trước đó đã có hai ba cỗ xe ngựa bị cướp, còn có mấy người bị chém té ngã xuống đất, không ngừng chảy máu.
"Người đến dừng bước lại, chúng ta là sơn dân ở Vân Đài Phong, chỉ cướp tiền không giết người, thức thời thì mau lấy toàn bộ tiền bạc ra đây!" Một người thiếu niên cao lớn trong đám cướp giơ đao chỉ về phía xe ngựa của Hạ Lãnh, quát lớn.
Hạ Lãnh chậc chậc cảm thán hai tiếng: "Giặc cướp thật đúng là một ngành kinh doanh truyền thừa lâu đời, mặc kệ là Địa Cầu hay thế giới tu tiên thì chỗ nào cũng không thể thiếu."
"Thiếu chủ đừng sợ hãi, để thuộc hạ đuổi những gia hoả không biết sống chết này." Cơ Cửu được đích thân Cơ Thanh Ảnh chọn lựa từ trong đại nội thị vệ ra làm hộ vệ cho Hạ Lãnh, đương nhiên là võ công không tầm thường, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí đỉnh phong. Mặc dù hoàn toàn không đáng giá nhắc tới trước mặt các nữ nhân trên đảo Thần Tiên, nhưng đối phó với bọn giặc cướp tầm thường vẫn là dư xài.
"Thôi, nếu bọn hắn chỉ cần tiền, vậy đưa tiền cho bọn hắn là được rồi." Hạ Lãnh lộ ra vẻ mặt không mấy hứng thú, lười biếng phất phất tay, từ trước đến nay hắn chán ghét phiền phức, nhất là những phiền phức không cần thiết.
Cơ Cửu đương nhiên là Hạ Lãnh nói gì nghe nấy, hắn tiếp nhận một túi đồng vàng thông dụng của Cơ thị hoàng triều từ trong tay Tiêu Tú Nhi rồi ném về phía thiếu niên đang giơ đao: "Tiền đã đưa cho ngươi, mau tránh đường."
"Đại đương gia, ngươi nhìn này......" Thiếu niên giơ đao kia lại sững sờ, bọn hắn cản đường lâu như vậy, thật đúng là chưa từng gặp phải "Khách hàng" sảng khoái như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, đành phải nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Thủ lĩnh của đám người ấy là một cự hán thân cao hơn hai mét, cả người đầy cơ bắp, hắn có một bộ râu quai nón như bàn chải sắt, khăn che mặt cũng có chút che đậy không được bộ râu kia.
"Ái chà, xem ra gặp được một con dê béo rồi." Cự hán râu quai nón cười ha ha ước lượng túi tiền, "Đưa tiền dứt khoát như vậy, chắc chắn là chất béo vẫn còn rất nhiều, người trên xe cút ra đây cho lão tử."
Cơ Cửu lạnh giọng nói: "Đừng có một tấc lại muốn tiến một thước."
"Thấy rõ ràng chưa?" Hạ Lãnh vén màn xe lên, lộ ra toa xe rỗng tuếch, lạnh nhạt nói: "Bây giờ có thể tránh đường rồi chứ?"
Cự Hán râu quai nón cười đắc ý: "Không được."
Giọng nói của Hạ Lãnh không có chút gợn sóng nào: "Vậy ngươi còn muốn cướp cái gì từ ta?"
"Xe ngựa và nữ tử này, cả hai lưu lại." Cự hán râu quai nón chỉ về phía Tiêu Tú Nhi đang lộ ra thần sắc kinh hoàng, "Còn về hai tên tiểu bạch kiểm các ngươi, lão tử nhìn chán ghét, tự cắt mũi rồi cút đi."
Tiêu Tú Nhi bị dọa sợ đến mức cả người co lại thành một đoàn, từ nhỏ đến lớn nàng đều sinh hoạt ở trong cung, tiếp xúc toàn là quý nhân, có bao giờ nhìn thấy ác hán hung tợn như vậy.
Những người khác cũng kêu la: "Lão tử sống hơn nửa đời người còn chưa từng nhìn thấy cô nương nào tươi ngon mọng nước như vậy."
"Đại đương gia, ngươi cũng đừng hưởng cô nương này một mình nha."
"Không bằng dựa theo quy củ cũ đi, như vậy các huynh đệ cũng không tính là một chuyến tay không."
"Tốt!" Cự hán hào khí hô một tiếng, "Trực tiếp làm thịt hai tiểu bạch kiểm kia ngay tại đây rồi bắt thiếu nữ đó về bản doanh, chờ lão tử dùng xong đầu tiên thì sẽ thưởng cho các ngươi...... Ách!"
"Phanh!"
Còn chưa nói hết câu thì cự hán râu quai nón đã nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, cả người hắn lún xuống, nháy mắt nước bùn đã nhấn chìm nửa người.
Hạ Lãnh giẫm chân lên người cự hán râu quai nón, một tay che ở đỉnh đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn những tên giặc cướp còn lại.
"Còn ai muốn cướp thứ gì từ ta nữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận