Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3447: Ngươi đã chết

“Không, không đâu, tại sao hắn ta lại hại ta và Tiểu Lý chứ?” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý khó mà tiếp nhận được sự thật, liều mạng lắc đầu: “Không thể nào, ngươi đang nói bậy.”
Nhiếp Tiểu Lý vội ôm lấy mẹ của nàng: “Mẹ, mẹ đừng kích động, không phải con không có việc gì sao?”
“A, đúng vậy, con không có việc gì mà.” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy yên tâm một chút, khôi phục sự bình tĩnh.
Nhiếp Tiểu Lý bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Ngươi làm mẹ ta sợ đấy.”
“Ta không có dọa bà ấy.” Hạ Thiên lười biếng trả lời.
“Ngươi không tận mắt nhìn thấy, cũng không điều tra qua, lại còn nói chuyện như thật vậy.” Nhiếp Tiểu Lý nghi ngờ nói.
“Vợ tiếp viên hàng không, chẳng lẽ ngươi không biết ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ sao.” Hạ Thiên kiêu ngạo nói: “Thể chất của ngươi đặc biệt, chẳng những bách độc bất xâm, đồng thời cũng sẽ có người ghi chép lại độc tố mà ngươi trúng qua. Ta chỉ cần nhìn một chút là biết chuyện gì xảy ra.”
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy quá huyền ảo, có chút không tin: “Ngươi nói là thật hay giả?”
“Ta ngược lại tin tưởng Hạ tiên sinh.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Trước kia mẹ cũng hoài nghi, nhưng do con không có việc gì, cho nên mẹ cũng không truy đến cùng.”
Nhiếp Tiểu Lý hỏi: “Người bán độc dược cho mẹ là ai thế?”
“Cái này con đừng hỏi.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý cũng không muốn nói: “Dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, con cũng không có gì trở ngại, coi như bỏ qua đi.”
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy nên truy đến cùng việc này: “Mẹ, tại sao lại có thể bỏ qua được? Người kia rõ ràng có ý đồ xấu, muốn hại chết con mà.”
‘Con đừng ép ta, ta không nói đâu.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý ngược lại rất kiên quyết, nói thẳng với nàng: “Con cũng đã bình an trưởng thành. Chỉ cần con làm tốt chuyện mà mẹ đã dặn, về sau sẽ không ai hại con nữa đâu.”
“Cũng không nhất định, hôm nay lại có người hạ độc con đấy.” Nhiếp Tiểu Lý nhớ đến bữa cơm trưa, lập tức nói: “Lần này chắc mẹ không biết đâu. Nói không chừng là người kia làm thì sao?”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt, gương mặt hiện lên sự do dự, sau đó nói: “Sự cố của con lần này có thể là do tộc lão phái người làm, mục đích chính là đang cảnh cáo mẹ.”
“Mẹ, con cảm thấy những người đó không có khả năng cứ như vậy mà bỏ qua.” Nhiếp Tiểu Lý thấm thía nói: “Cho dù chúng ta giúp bọn họ chuyện này, lần sau bọn họ cũng sẽ buộc chúng ta làm chuyện khác. Đám lão bất tử đó vĩnh viễn sẽ không kết thúc đâu.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý sợ hãi, rùng mình một cái: “Tiểu Lý, con tuyệt đối đừng nói như vậy. Nếu để bọn họ biết được, vậy thì không ổn. Em gái của con vẫn còn ở quê.”
“Haiz.” Nhiếp Tiểu Lý thở dài, cảm giác có chút bất đắc dĩ.
“Vợ tiếp viên hàng không, ngươi không cần thở dài đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Trước kia ngươi không có chỗ dựa, khó tránh khỏi bị kinh sợ. Nhưng bây giờ có ta ở đây, ngươi không cần sợ bất cứ kẻ nào nữa.”
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy Hạ Thiên người này đúng là đủ cố chấp. Tối nay nàng đính hôn, hắn vẫn cứ kiên trì danh xưng như thế, đúng là có chút không thực tế.
“Sau khi con gả vào Chiêm gia, đám tộc lão đó không dám làm gì con nữa đâu.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý an ủi nàng: “Ít nhất bọn họ cố kỵ quyền thế Chiêm gia, về sau sẽ tốt hơn thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ tiếp viên hàng không sẽ là nữ nhân của ta, không gả cho Chiêm gia ngu ngốc đó đâu.”
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn trước mặt mẹ ta nữa.” Nhiếp Tiểu Lý trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta không có nói hươu nói vượn. Lễ đính hôn tối nay sẽ không tiến hành được.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhiếp Tiểu Lý nhớ lại một câu Hạ Thiên nói vừa nãy, không khỏi cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi đã làm gì Chiêm Văn Bân?”
“Ta chẳng làm gì hắn ta, hắn ta còn chưa xứng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tên ngốc đó đã chết rồi.”
Bành.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, chỉ thấy một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào, đằng sau còn có một đám quần chúng đi theo.
“Ngươi nói ai đã chết?”
Người tiến vào chính là Chiêm Văn Bân.
“Đương nhiên là nói ngươi, đồ ngu ngốc.” Hạ Thiên nhìn thấy Chiêm Văn Bân, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không có biểu lộ quá lớn.
Chiêm Văn Bân mỉm cười, chẳng những thần thái sáng láng, ngược lại còn thêm phong mang tất lộ hơn so với trước kia. Hắn ta nói: “Hạ Thiên, ta biết ngươi ước gì ta chết, nhưng đáng tiếc, ta vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.”
“Không, ngươi đã chết.” Hạ Thiên vẫn thản nhiên nói: “Là một hoạt thi thú vị lắm sao?”
“Hừ.” Chiêm Văn Bân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ta lười đấu khẩu với ngươi ở đây, ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, đừng dây dưa vị hôn thê của ta nữa. Nếu không, đây chính là kết quả của ngươi.”
Nói xong, Chiêm Văn Bân vung quyền, nện xuống bức tường bên phải thật mạnh.
Bành.
Một tiếng vang rất lớn, cả bức tường bị đánh ra một cái động lớn.
Đá vụn bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tất cả mọi người đứng trên hành lang giật mình kêu lên, thậm chí có mấy người bị dư ba chấn động đến ngất đi.
Sức mạnh như thế, đoán chừng một quyền có thể đánh chết người.
“Đại thiếu gia Chiêm gia trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?”
“Quá kinh khủng.”
“Con mẹ nó, hắn ta là người sao?”
“Chẳng lẽ hắn ta chính là Đoạn Thủy Lưu đại sư huynh trong truyền thuyết?”
“Mạnh quá, nhưng rất hợp với tình hình.”
….
Chiêm Văn Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, tay chỉ ra cửa: “Bây giờ, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận