Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3739: Sẽ không cảm thấy cứ như vậy mà rời đi?

“Đây chính là Lãnh Phách Chưởng của phái Tuyết Sơn, là Đại Băng Tuyết Thức cực kỳ hao tổn linh khí.” Ông chủ quán nướng kinh hãi trong lòng, nhịn không được mà lắc đầu. Kết cục của đôi nam nữ trẻ tuổi này chỉ sợ thảm liệt vô cùng.
Ông chủ quán nướng đồng thời cũng lo lắng cho mình. Nếu chẳng may Bạch tam gia giết hai người kia xong, thuận tay giết ông ta luôn thì nguy.
Nhưng bây giờ bảo ông ta đánh lén Bạch tam gia tuyệt đối không thể nào, vẫn phải nhìn tình huống rồi nói tiếp, cùng lắm thì đến lúc đó quỳ xuống cầu xin Bạch tam gia tha thứ. Nếu như thêm vào chuyện mà ông ta phát hiện trong rãnh sâu núi tuyết, có lẽ sẽ tránh được một mạng.
Tuy nhiên, sự việc lại ngược lại suy nghĩ của ông chủ quán nướng.
Một trảo âm độc ngoan tuyệt của Bạch tam gia lại vồ hụt.
Tốc độ phản ứng của Dương San còn nhanh hơn cả ông ta, hơn nữa nhanh không chỉ gấp đôi. Chẳng những nàng có thể tránh được công kích, thậm chí còn một cước đá trúng cổ tay trái của ông, đá gãy ngón tay cái của ông ta.
“Cái gì?” Gương mặt Bạch tam gia hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chuyện phát sinh tiếp theo lại càng khiến ông ta kinh hoàng hơn.
Lãnh Phách Chưởng của ông ta cũng đánh hụt. Cái gọi là Đại Băng Tuyết chính là biến chưởng lực thành tuyết lở, tuyết lưu cuồn cuộn, phác thiên cái địa. Ông ta tự nhân trên thế giới này hoàn toàn không có ai có khả năng chống đỡ được.
Tuy nhiên, Hạ Thiên lại ngăn được.
Chẳng những ngăn được mà còn ngăn rất tùy ý.
Biểu hiện của Hạ Thiên vô cùng hời hợt, giống như ngăn lại một chiếc lá đang tung bay theo gió.
“Không thể nào?” Mắt Bạch tam gia mở cực to, trên gương mặt khó có thể tin: “Lão phu có Đại Băng Tuyết, cộng thêm có hơn bốn mươi năm công lực. Cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng không thể tùy tiện tiếp được.”
“Cao thủ tuyệt thế nào mà rác rưởi như thế?” Hạ Thiên mỉm cười: “Chút lực đạo đó, ngay cả Tửu Nhi cũng còn mạnh hơn ngươi.”
Bạch tam gia đương nhiên không biết Tửu Nhi là ai, nhưng rõ ràng nghe được Hạ Thiên đang châm chọc ông ta.
“Đáng chết.” Bạch tam gia giận tím mặt, không để ý đến ngón tay cái bị Dương San đá gãy, song chưởng hợp lại, xuất ra mười hai thành khí lực, lại một Đại Băng Tuyết đánh tới.
“Chiêu thức như vậy hoàn toàn chẳng có tác dụng đối với ta đâu.” Hạ Thiên lắc đầu, sau đó dùng tay phủi nhẹ.
Hành động của hắn giống như đuổi đi một cái rắm thúi, đập tan mười hai thành công lực của Bạch tam gia không còn thấy tăm hơi.
Bạch tam gia như phát mộng, nhìn chằm chằm Hạ Thiên, một lát sau mới hỏi: “Còn có loại thực lực này sao? Ngươi tuyệt không phải phàm tục. Nói đi, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiện hạ.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, đồng thời cũng là cao thủ vô địch thiên hạ.”
“Hạ Thiên?” Bạch tam gia nghe được cái tên này, đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp theo không biết nghĩ cái gì, ánh mắt lại hiện lên vẻ lẫm nhiên: “Ngươi chính là thần y Hạ Thiên ở Giang Hải? Là Hạ Thiên đã diệt Lý gia ở kinh thành mười hai năm trước?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Đúng, chính là ta.”
“Khó trách ngươi có thể đỡ được Đại Băng Tuyết của ta, quả nhiên có chút bản lãnh.” Bạch tam gia lại càng thêm cảnh giác: “Chỉ là, ngươi không ở Giang Hải, lại đến Tuyết Thành chúng ta làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Hạ Thiên trả lời rất thẳng thắn.
“Hạ Thiên, ngươi không nên quá càn rỡ. Cho dù ngươi có bản lãnh, ngươi cũng đừng quá tự cho là đúng.” Bạch tam gia bị thái độ của Hạ Thiên làm cho tức giận, không khỏi quát mắng: “Nơi này là Tuyết Thành, không phải Giang Hải. Nếu ngươi muốn gây sóng gió ở đây, Bạch gia chúng ta, còn có phái Tuyết Sơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cái gì Bạch gia, cái gì phái Tuyết Sơn, tất cả đều chưa nghe nói qua.”
Lúc này, Dương San thay Hạ Thiên lên tiếng: “Chồng của ta chỉ đến chơi với ta thôi, cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt, các ngươi đừng quá tự cho là đúng.”
“Hừ, nếu là người khác, có lẽ ta còn tin.” Bạch tam gia nheo mắt lại, cảnh giác càng nhiều hơn: “Nhưng hắn không phải hạng người lương thiện. Hắn đến chỗ nào, chỗ đó có tai họa. Tuyết Thành chúng ta không chào đón loại người như hắn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi có chào đón hay không có liên quan đến ta sao? Ta muốn đi đâu thì đi đó, ai cũng không xen vào được. Nếu ngươi không phục, vậy thì đánh tiếp thôi.”
“Lần này xem như lão phu bị hố.” Bạch tam gia thu tay lại, lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, các ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn. Bằng không, Bạch gia và phái Tuyết Sơn tuyệt đối sẽ không để các ngươi yên.”
Nói xong, Bạch tam gia quay người định rời đi.
“Này, lão đầu nhi, ta để ngươi đi rồi sao?” Hạ Thiên có chút khó chịu gọi lại Bạch tam gia.
Bạch tam gia ngừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Không biết Hạ thần y có gì chỉ giáo?”
Hạ Thiên tức giận nói: “Vừa rồi ngươi dám ra tay với vợ Tiểu Tiểu Dương của ta, ngươi không cảm thấy cứ như vậy rồi rời đi sao?”
“Ngươi muốn thế nào?” Bạch tam gia lạnh lùng nói: “Lão phu tiếp hết.”
“Ta cũng không phải loại người dễ khi dễ.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi ra tay với vợ Tiểu Tiểu Dương của ta một lần, lại còn dùng trảo, hoặc chính ngươi đánh gãy hai tay hai chân của mình, quỳ xuống xin lỗi vợ Tiểu Tiểu Dương, hoặc ta cho yết hầu của ngươi một quyền. Ngươi chọn một đi.”
Bạch tam gia quát lên: “Ngươi đừng có khinh người quá… A?”
“Vậy ngươi đã chọn cái sau rồi.” Hạ Thiên vọt đến trước mặt Bạch tam gia, một quyền đánh vào cổ họng ông ta. Chẳng những cắt đứt cổ họng, ngay cả người của ông ta cũng cắt đứt luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận