Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2953: Từ từ tâm sự

Tiểu quỷ Mao Tế vừa mới biến thành Quỷ vương, nhất thời bán hội còn chưa thích ứng được. Hạ Thiên phất tay một cái, để nó xuống đáy vực chậm rãi thích ứng.
Tiểu quỷ Mao Tế cũng rất khôn khéo, thuận tay nhấc Lệ Thiên Thu lên, cùng nhau xuống dưới đáy vực.
Hạ Thiên thấy bóng đèn đã đi hết, vội ôm Mộc Hàm và Mị Nhi vào lòng, cười nói: “Tốt rồi, người vướng bận đều đi hết. Vợ ơi, chúng ta có nên chúc mừng một chút hay không?”
“Chúc mừng cái đầu chàng đấy.” Mị Nhi đương nhiên biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng nơi này hiển nhiên không phải là nơi để làm mấy chuyện đó: “Chàng chỉ muốn đùa nghịch lưu manh mà thôi, tốt xấu gì cũng phải xem trường hợp chứ?”
“Vợ Mị Nhi, nàng nói sai rồi. Thân mật với vợ của mình sao có thể nói là đùa nghịch lưu manh chứ.” Hạ Thiên phản bác: “Hơn nữa, ta cảm thấy trường hợp này rất tốt.”
Mộc Hàm hơi cảm thấy buồn cười. Mặc dù nàng cũng động tình nhưng không kiêu ngạo như Mị Nhi. Tuy nhiên, nàng vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Còn có một số việc còn chưa kết thúc.”
“Còn có việc gì?” Hạ Thiên bất mãn nói.
Mộc Hàm chỉ vào Bạch Bảo Lam cách đó không xa, cùng với gần mười nữ đệ tử Bạch Hạc Sơn. Bọn họ nhìn qua dường như đã chết lâu rồi: “Chàng có thể cứu sống bọn họ không?”
Nếu Mộc Hàm muốn cứu, Hạ Thiên tất nhiên gật đầu đồng ý. Ngay cả nguyên nhân dư thừa cũng không hỏi, trực tiếp tiến lên châm cho mỗi người một châm.
“Còn tên ngốc này thì sao?” Hạ Thiên bỗng nhiên chỉ vào Vũ Tễ Nguyệt đang giả chết cách đó không xa: “Nàng có muốn cứu hắn ta không?”
Mộc Hàm thản nhiên đáp: “Tên đó thì bỏ đi.”
“Thế nàng có cần thuận tay xử lý hắn ta hay không?” Hạ Thiên hờ hững hỏi.
Lúc này, Vũ Tễ Nguyệt không dám giả chết nữa, vội xoay người quỳ xuống: “Ba vị tiền bối, ta là đệ tử Linh Quy phái, cũng là tiên tông chính phái như mọi người. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, các ngươi tha cho ta một mạng đi.”
“Ngươi còn mặt mũi nói ra những lời này sao? Ngươi đang làm nhục hai chữ chính phái.” Bạch Bảo Lam mở mắt. Nàng vừa mới sống lại, đã nghe Vũ Tễ Nguyệt nói như thế, cả người giận không kềm được.
“Ta cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.” Vũ Tễ Nguyệt vẫn cầu xin: “Ta vốn có lòng tốt đến cứu các ngươi, nhưng ai có thể ngờ được Quỷ vương lợi hại như vậy. Vì tự vệ, ta không thể không làm như thế.”
Bạch Bảo Lam tuyệt không cảm kích, quát to: “Ngươi đúng là tham sống sợ chết, là tiểu nhân hèn hạ chỉ biết tư lợi cho bản thân.”
“Chuyện của hắn ta trước gạt sang một bên, mọi người không có chuyện gì là tốt rồi.” Mộc Hàm đỡ Bạch Bảo Lam lên, lo lắng nói.
“Đúng rồi, không phải ta đã chết rồi sao?” Bạch Bảo Lam bừng tỉnh.
Mấy nữ đệ tử của Bạch Hạc phái cũng cảm thấy kinh ngạc lạ thường. Bọn họ đều biết rõ mình đã chết, bây giờ lại khởi tử hoàn sinh, nhất thời rơi vào trạng thái mờ mịt.
“Các ngươi đích thật đã chết, nhưng bây giờ đã được cứu sống.” Mộc Hàm mỉm cười chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn là thần y, có bản lãnh cải tử hồi sinh. Mọi người phải cảm ơn hắn.”
“Ồ, đa tạ thần y cứu giúp.” Bạch Bảo Lam nhìn Hạ Thiên. Mặc dù nàng không biết người này xuất hiện từ lúc nào nhưng vẫn dứt khoát quỳ xuống với Hạ Thiên.
“Ngươi không cần cảm ơn ta.” Hạ Thiên lười biếng khoát tay: “Ta cứu các ngươi vì vợ của ta yêu cầu ta làm như vậy.”
“Cái này…” Bạch Bảo Lam kinh ngạc nhìn Mộc Hàm.
“Hắn là phu quân của ta. Theo cách nói của giới tu tiên, hắn, ta và nàng ấy là đạo lữ.” Mộc Hàm tiện tay chỉ Mộc Hàm, vừa cười vừa bổ sung một câu: “Gã Hộ pháp kia cũng đã bị hắn xử lý.”
Đầu óc Bạch Bảo Lam có chút xoay chuyển không kịp. Tu vi của hai vị tiên tử này đã sâu không lường được, đạo lữ của các nàng còn không….
Phiếu Miễu Tiên Môn quá kinh khủng rồi.
“Nếu mọi người đã bình an, các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì. Đi thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng, bắt đầu đuổi người.
Mộc Hàm không khỏi thở dài, sau đó nói với Bạch Bảo Lam: “Lối ra ở đằng kia, các ngươi có thể ra ngoài từ chỗ đó.”
“Vậy các người…” Bạch Bảo Lam không khỏi do dự.
“Không sao đâu, chúng ta còn có việc cần phải xử lý.” Mộc Hàm nói: “Sau khi các ngươi rời khỏi đây, có thể đến Phiếu Miễu Tiên Môn ở Lam Kinh nhờ trợ giúp, cứ nói là người của ta, nhất định sẽ có người đón tiếp các ngươi.”
Bạch Bảo Lam cung kính hỏi: “Nào dám hỏi cung kính tục danh của tiên tử?”
“Ta tên Mộc Hàm, nàng ấy tên Mị Nhi.” Mộc Hàm mỉm cười, thuận miệng giới thiệu: “Các ngươi đến Phiếu Miểu Tiên Môn báo tên ta là được.”
“Vâng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Bạch Bảo Lam biết trước mắt không phải là lúc già mồm, vô cùng cung kính chắp tay: “Núi cao sông dài, sau này chúng ta còn phải gặp lại. Ngày khác gặp nhau sẽ tạ ơn.”
Mộc Hàm khoát tay, lạnh lùng nói: “Không có gì đâu, tất cả mọi người đều là đồng đạo tu tiên.”
“Người này, các ngươi mang ra ngoài đi, muốn xử lý sao thì xử lý.” Mị Nhi một cước đạp Vũ Tễ Nguyệt đến trước người Bạch Bảo Lam.
Bạch Bảo Lam sửng sốt, không khỏi kích động: “Đa tạ.”
Vũ Tễ Nguyệt hoảng sợ vô cùng, há miệng định nói cái gì đó nhưng lại bị Bạch Bảo Lam dùng chuôi kiếm đập vỡ răng rơi đầy miệng, sau đó kéo hắn ta cùng với chúng sư muội rời khỏi bí cảnh Vạn Quỷ Uyên.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Lần này không còn người ngoài nữa, chúng ta có thể tâm sự được rồi.”
“Chàng đúng là gấp đến mức không thể chờ đợi được.” Mị Nhi tức giận phê bình: “Lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ chúng ta không kể nhau nghe tình hình gần đây của mình sao?”
Hạ Thiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta nói chính là tâm sự đó đấy. Vợ Mị Nhi nàng nghĩ đi chỗ nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận