Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3214: Dù sao ngươi cũng không phần diễn

Một nữ nhân mặc vét trắng chậm rãi rơi xuống boong thuyền, trong tay còn cầm một đóa hoa màu trắng.
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân kia, khó chịu hỏi.
“Một vị khách không mời mà đến, cố ý đến giết ngươi.” Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười, có mấy phần mị thái: “Ta không cần thiết phải thông báo tính danh. Dù sao, mấy phút nữa ngươi cũng sẽ chết.”
Hạ Thiên thản nhiên nói; “Ngươi cũng chẳng cần thiết phải thông báo tính danh. Dù sao ngươi cũng không có phần diễn.”
“Khẩu khí của ngươi đúng là không nhỏ. Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh đấy.” Nữ nhân mặc vét trắng chậm rãi bước đến bên cạnh bể bơi, đưa đóa hoa trong tay cho Tô Bối Bối: “Nữ thần xinh đẹp, đóa hoa này tặng cho ngươi.”
Tô Bối Bối cũng không có ý định tiếp lấy: “Muốn tặng hoa, ít nhất cũng nên tặng hoa hồng. Loại hoa trắng này khi viếng mộ dùng mới đúng.”
“Thế không phải rất vừa lúc sao?” Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười: “Ngươi nhớ cất kỹ đóa hoa này, sau đó mangi xuống hoàng tuyền với các ngươi. Đúng là một cố sự thật đẹp.”
“Vậy vì sao ngươi lại không chết đi?” Tô Bối Bối hỏi ngược lại.
Nữ nhân mặc vét trắng lắc đầu: “Bởi vì ta sợ chết.”
“Sợ chết, thế mà ngươi lại còn đến trêu chọc hắn?” Tô Bối Bối nói mà không nhìn nữ nhân kia: “Ta thấy ngươi rõ ràng đến tìm chết thì có.”
“Ta đủ tự tin.” Nữ nhân mặc vét trắng nằm nghiêng lên ghế dựa bên cạnh bể bơi, nói với Tô Bối Bối và Hạ Thiên: “Các ngươi có thể nói cho ta biết là ai đã giết Tạp Lâm Na?”
Tô Bối Bối cau mày: “Tạp Lâm Na là ai?”
“Vậy thì không phải ngươi rồi.” Nữ nhân mặc vét trắng khoát tay, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Là ngươi ra tay?”
“Ta không biết thẻ hay không thẻ gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói: “Nếu ngươi không biến khỏi đây, ngươi sẽ bị phế ngay lập tức.”
Nữ nhân mặc vét trắng cười ha hả: “Chính là nữ nhân thích tô son môi màu đỏ, còn mang theo mấy nam nhân cường tráng, thường xuyên giả mạo hải tặc giựt tiền khắp nơi.”
“Ngươi đến báo thù cho nàng ta?” Hạ Thiên nhớ lại, thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cứ trực tiếp ra tay đi.”
‘Không, không, không.” Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười lắc đầu: “Mặc dù nàng ta là chị ruột của ta, nhưng ta chẳng hứng thú báo thù gì cho nàng ta cả. Ngươi giết nàng ta, ta còn phải cảm ơn ngươi.”
Tô Bối Bối cười lạnh: “Các ngươi đúng là chị em tốt.”
“Nữ nhân kia thường xuyên muốn chết, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy.” Nữ nhân mặc vét trắng hoàn toàn chẳng thèm để ý, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng nữ nhân đó chết không phải lúc, có thể làm hỏng chuyện của Bá tước đại nhân. Chuyện này không thể tha thứ được.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi không phải muốn ra tay sao? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngu như thế thì đừng làm sát thủ.”
“Có vẻ như ngươi rất nôn nóng.” Nữ nhân mặc vét trắng khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Ta nói nhiều như vậy, thật ra chính là để cho các ngươi cơ hội sống sót. Chẳng lẽ ngay cả cái này mà ngươi còn không nhìn ra?”
“Cho ta cơ hội sống sót?” Hạ Thiên tức cười: “Vậy ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sống sót không?”
Tô Bối Bối cũng cảm thấy nữ nhân này quá mức tự đại. Nàng liền nhắc nhở: “Nếu ngươi cảm thấy có thể tùy ý bắt hắn, ngươi sai rồi. Bây giờ, ngươi tốt nhất nên nhảy xuống biển chạy trốn đi, đoán chừng hắn không có hứng thú đuổi theo ngươi, ngươi còn có thể trốn qua được một kiếp.”
“Ồ, có chút thú vị đây.” Nữ nhân mặc vét trắng có chút tán thưởng nhìn Tô Bối Bối: “Ta thấy dung mạo của ngươi rất xinh đẹp, đi theo loại nam nhân như thế đúng là bẩn thỉu, chi bằng gia nhập Bạch Nguyệt Quang chúng ta đi.”
Tô Bối Bối khó hiểu hỏi: “Bạch nguyệt Quang? Là cái thứ gì thế?”
“Là một tổ chức sát thủ. ’ Lúc này, Hứa Kiều Na không biết từ chỗ nào xuất hiện, chậm rãi giải thích: “Hiện tại, nó là tổ chức xếp hạng thứ mười một trong bảng xếp hạng các tổ chức sát thủ trên thế giới, nghe nói thủ lĩnh là một mỹ nữ con lai thích mặc vét thuần trắng.”
Nữ nhân mặc vét trắng thấy Hứa Kiều Na xuất hiện, không khỏi coi trọng Hạ Thiên một chút: “Dung mạo của ngươi bình thường, ngược lại phúc diễm không cạn.”
‘Ngươi mới là diện mạo bình thường đấy.” Hạ Thiên trực tiếp phản bác: “Ta chính là đệ nhất soái ca trong thiên hạ.”
“Ha ha, ngươi tự tin quá rồi đấy, quả nhiên không giống bình thường.” Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười, nói với Hứa Kiều Na: “Ngươi nhìn cũng rất xinh đẹp. Thế nào, ngươi có hứng thú gia nhập Bạch Nguyệt Quang hay không?”
Hứa Kiều Na lạnh giọng đáp: “Ta là người của Thiên Kiêu, một trong những nghiệp vụ của chúng ta chính là đuổi bắt đám cuồng đồ ngoài vòng pháp luật các ngươi.”
“Không quan trọng, cùng lắm thì ngươi kiêm chức thôi.” Nữ nhân mặc vét trắng nhún vai, sau đó đứng dậy bước đến trước mặt Hứa Kiều Na: “Ngươi muốn bắt chúng ta thì lẫn vào chúng ta cho thuận tiện, ngươi nói có đúng không?”
Hứa Kiều Na nhất thời nghẹn họng, bởi vì đối phương nói thật ra không sai, nhưng động cơ của hai bên lại khác biệt như ngày đêm.
“Ngươi bớt làm bộ đi.” Hứa Kiều Na lạnh lùng nói: “Có phải em gái của ta đang trong tay các ngươi đúng không?”
Ánh mắt nữ nhân mặc vét trắng lộ ra sự hoang mang: “Em gái của ngươi là ai?”
“Em gái của ta tên Hứa Tiểu Quân. Căn cứ theo tin tức thu thập được, nó đã bị bắt đến đảo Cuồng Hoan.” Hứa Kiều Na lạnh lùng nhìn nữ nhân mặc vét trắng: “Ta hoài nghi nó gặp phải người Bạch Nguyệt Quang các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận