Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2455: Tộc trưởng ra lệnh cho ngươi

Âm Vô Vũ bất thình lình bị Hạ Thiên hỏi một câu như vậy, bèn có chút sửng sốt, sau hồi lâu mới hoàn hồn trở lại: "Ngươi đang nói đến Tiêm Tiêm à?"
"Đúng vậy, trước đây ta dự định thu nàng làm vợ bé tương lai của ta." Hạ Thiên trịnh trọng hỏi: "Hiện tại ta làm tộc trưởng, có thể cưới nàng không?"
Lúc này, Y Tiểu Âm liền giận dỗi, nói: "Nếu như nói không thể, ngươi sẽ từ bỏ hả?"
"Đương nhiên là không." Hạ Thiên cười hì hì, nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một tí thôi."
Âm Vô Vũ không khỏi cười cợt, nói: "Chỉ cần hai bên tình nguyện, và các bà vợ của ngươi không phản đối, những cái khác, ta nghĩ hẳn không phải là vấn đề gì."
"Được, hết vấn đề rồi đó." Hạ Thiên gật gù, rất hài lòng về câu trả lời này.
"Có điều, có một việc cần phải chú ý." Lúc này, âm Vô Vũ nghĩ tới một vấn đề lớn, "Thánh Nữ từ trước đến giờ là người thừa kế do âm Hậu chỉ định, ngươi muốn cưới Tiêm Tiêm, nhất định phải diệt trừ âm Hậu trước."
Hạ Thiên có chút khó hiểu: "m Hậu, không phải sống rất lâu sao, căn bản là không cần người thừa kế thì phải."
"m Hậu chỉ là trường sinh bất lão, chứ không phải bất tử." âm Vô Vũ giải thích: "Nàng cũng có vô số kẻ địch, đồng thời nàng cũng có đại nạn, bồi dưỡng Thánh Nữ chính là vì phòng ngừa Huyền âm tộc bị người ta diệt tộc, làm đứt mất tâm huyết của nàng."
"Nàng đương nhiên không cách nào bất tử được." Hạ Thiên lười biếng nói: "Nhưng mà phương thức trường sinh có vấn đề, người mà nàng muốn bồi dưỡng e rằng cũng không phải là Thánh Nữ, mà là thân xác để nàng đoạt xá mà thôi."
Âm Vô Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên: "Sao ngươi biết vậy?"
"Chuyện này kỳ thực cũng không khó đoán." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói: "Ở bí cảnh dưới đáy biển, nghe lão đạo sĩ đó nói qua, 100 năm trước hắn quen biết một nữ hài tử tên là âm Tiểu Nhất, không cần nói cũng biết chắc đó là âm Hậu."
Trong lúc nói, Hạ Thiên nhìn về phía âm Vô Vũ, "Ngươi đã hơn một trăm tuổi, âm Hậu nhất định không chỉ hơn một trăm tuổi. Hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã nói, đảo Sương Nguyệt ở trên tay âm Hậu đã trải qua một hai trăm năm phát triển, cho nên nàng chí ít đã hơn 200 tuổi. Người chí ít hơn 200 tuổi, 100 năm trước tại sao có thể là tiểu nữ hài, chỉ có 2 đáp án: một là phản lão hoàn đồng, hai là đoạt xá."
"Vậy tại sao không phải là phản lão hoàn đồng?" âm Vô Vũ cười hỏi.
Hạ Thiên bĩu môi: "Nếu nàng thật sự có thể phản lão hoàn đồng, liền không cần làm đống chuyện này, cũng không cần tập hợp cô nhi từ toàn thế giới để nuôi dưỡng, ngươi đừng bảo ta là nàng đang làm từ thiện."
"Ngươi quả nhiên là người thông minh, thế bình thường tại sao lại giả bộ làm mãng phu ngu ngốc?" âm Vô Vũ đầy hứng thú nhìn Hạ Thiên, nghi hoặc hỏi.
"Ngươi mới là mãng phu ngu ngốc!" Hạ Thiên tức giận chửi một câu, "Ta vốn là rất thông minh, hơn nữa là người thông minh số một thiên hạ."
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Hắn chẳng qua là cảm thấy không cần động não, mà trái lại hắn tin rằng nắm đấm của hắn có thể giải quyết tất cả vấn đề."
"Nếu như một cá nhân có sức mạnh cường đại đến nỗi nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, thế thì đúng thật là không cần động não." âm Vô Vũ cũng rất nhanh liền hiểu được, nếu như một ngày nào đó nàng vô địch thiên hạ, và còn trường sinh bất tử, vậy thì động não làm gì, ai gây sự với nàng thì cứ trực tiếp giết chết là xong.
Cho dù một người thông minh đến nhường nào, nếu như có được sức mạnh nghiền ép, thì đều sẽ giải quyết một thể mà không cần động não.
Cũng giống như lúc con người đối mặt với con kiến, sẽ không nghĩ đến việc dùng bất kì kế nào trong ba mươi sáu kế, thay vào đó trực tiếp đạp một cước là xong.
"Được rồi, có thể triệu tập tất cả người trên đảo qua đây." âm Vô Vũ cười một cái, nói: "Tuyên bố vụ ngươi kế nhiệm tộc trưởng ở trước mặt bọn họ, và cả vụ tìm ra âm Hậu."
Hạ Thiên gật gù: "Vậy ngươi đi kêu đi, ta và vợ Y Y chờ ở đây là được."
Âm Vô Vũ cười nhắc nhở: "Bây giờ ngươi là tộc trưởng, phải do ngươi ra lệnh mới đúng chứ."
"Chẳng phải ta đang ra lệnh với ngươi đấy sao?" Hạ Thiên nói bằng giọng điệu ‘đương nhiên’, nhìn âm Vô Vũ: "Lẽ nào tộc trưởng ta đây không thể ra lệnh cho ngươi à?"
"Cũng đúng, bây giờ ta không phải là tộc trưởng, nhưng vẫn là tộc nhân của Huyền âm tộc, đích thật là phải nghe hiệu lệnh của tộc trưởng." âm Vô Vũ cười khổ một tiếng, sau đó gọi một lão đầu râu bạc tới đây, giới thiệu với Hạ Thiên: "Hắn tên là Tề Bạch Lâu, là một trong tứ đại hộ pháp trên đảo, hiện nay phần lớn công việc trên đảo đều là do hắn xử lý."
Cùng lúc đó, nàng chỉ vào người Hạ Thiên rồi nói với lão đầu râu bạc: "Người này là Hạ Thiên, sau này sẽ là tộc trưởng mới của Huyền âm tộc chúng ta, ta đã chuyển giao Sương Nguyệt Lệnh và luồng ý thức của các tộc nhân cho hắn rồi."
Trên đầu lão đầu này có một cọng lông chim màu trắng, và có râu quai nón màu trắng, nhìn có vẻ quắc thước, sau khi hắn nghe âm Vô Vũ nói, không nói hai lời trực tiếp quỳ gối xuống đất: "Hộ pháp sứ Tề Bạch Lâu, khấu kiến tân tộc trưởng."
"Được rồi, đừng quỳ, cũng đừng dập đầu, ta không có hứng thú đối với mấy cái lễ nghi này." Hạ Thiên hơi khoát tay, nâng lão đầu râu bạc dậy từ hư không, "Sau này đừng làm như vậy, nhìn rất nhàm chán."
Lão đầu râu bạc cười ha hả, nói: "Đa tạ tộc trưởng miễn lễ, cơ mà lễ nghi vẫn là phải có."
"Bạch thúc, hắn xác thực không coi trọng cái này." Y Tiểu Âm ở một bên giải thích: "Ngươi cứ coi hắn là con cháu trong nhà là được."
Lão đầu râu bạc liên tục nói ‘không dám’: "Như vậy sao được, ta thật sự không làm được."
"Có cái gì mà không dám." Hạ Thiên bình chân như vại nói: "Nếu vợ Y Y đã kêu ngươi một tiếng thúc, vậy ngươi liền xứng đáng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận