Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3002: Bệnh nhân Nam Cương

“Đúng là phục ngươi luôn.” A Cửu không phản bác được, gằn từng chữ: “Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, vật này là đồ chơi gì? Vì sao nó có thể phát ra âm thanh và đao ảnh?”
“Nàng nói cái này?” Hạ Thiên mỉm cười, sau đó lắc đầu: “Ta không biết.”
A Cửu tức đến mức phổi muốn nổ tung. Bây giờ nàng đã biết vì sao nữ nhân của hắn kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng phát điên.
“Ngươi không phải không gì không biết sao?” A Cửu nhớ đến lời khoác lác của Hạ Thiên trước đó với mình: “Tại sao bây giờ cái gì cũng không biết?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: ‘Chồng của nàng đương nhiên không gì không biết, không gì làm không được. Nhưng ta nói không biết với không biết mà ta nói với nàng cũng không phải là cùng một loại không biết. Ta không biết chỉ là vì không muốn biết, cũng không phải thật sự không biết…”
“Ngừng, ngừng, ngừng.” A Cửu nghe đến đầu muốn lớn lên, trực tiếp cắt ngang lời của Hạ Thiên: “Đừng quay đến quay lui nữa. Ta chẳng quan tâm ngươi biết hay là không muốn biết. Tóm lại, ta muốn biết đây rốt cuộc là thứ gì.”
“Rõ ràng, đây là một cái hộp âm nhạc.” Hạ Thiên sờ trán A Cửu: “Cửu nha đầu, tại sao nàng lại trở nên ngu ngốc đến như vậy? Chẳng lẽ nàng phát sốt, đầu óc bị cháy hỏng rồi sao?”
A Cửu đẩy Hạ Thiên ra: “Ngươi mới là phát sốt đấy.m tiết hộp âm nhạc rất đơn giản, không biết nói chuyện, lại càng không thể đánh ra đao ảnh.”
“Đó là một hộp nhạc không tầm thường chứ sao.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Nói chuyện với ngươi đúng là tức chết, thôi để tự ta nghiên cứu vậy.” A Cửu lườm Hạ Thiên một cái, sau đó cầm lấy hộp nhạc, cẩn thận quan sát.
Hạ Thiên bị gạt sang một bên. Một lát sau, hắn cảm thấy nhàm chán, liền lên tiếng: “Đó chỉ là một hộp âm nhạc bình thường, nhưng không phải là hộp âm nhạc trên trái đất, có thể là được người từ dị giới mang đến. Bên ngoài và bên trong hộp đều được khắc phù trận, sẽ căn cứ vào một số tình huống mà có phản ứng tự nhiên. Thật ra những đao ảnh đó cũng do phù trận phát ra mà thôi.”
A Cửu nghe xong, lập tức mở hộp âm nhạc, quả nhiên nàng nhìn thấy bên trong chi chít phù lục, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải đến từ trái đất.
“Ngươi không phải là không biết, vì sao vừa rồi lại không nói.” A Cửu oán trách Hạ Thiên một câu, sau đó nói: “Nếu hộp này đến từ dị giới, chẳng phải nói Huyền Dương Tiên Đế đã từng đến dị giới? Vậy ông ta đã đến thế giới nào? Tiên Vân đại lục sao?”
“Điều này cần phải hỏi tên Tiên đế ngu ngốc kia.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng hình thần của ông ta đã bị câu diệt, Cửu nha đầu, nàng muốn hỏi cũng không có chỗ để hỏi.”
A Cửu cũng không phản ứng Hạ Thiên, tiếp tục nghiên cứu hộp âm nhạc, sau đó quay người quan sát sách trên giá sách với Bạch Tiêm Tiêm.
“Số sách này cũng đến từ dị giới?” A Cửu tiện tay lấy xuống mấy quyển. Mở ra, nàng phát hiện đây đều là văn tự nàng không biết, cũng có thể xác định không phải bất kỳ một văn tự trên trái đất: “Chẳng lẽ ông ta thật sự là người xuyên qua từ dị giới?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Những thứ này hẳn đến từ bí cảnh thiên cung.”
A Cửu liếc nhìn hắn: “Ngươi biết?”
“Trước đó, nữ nhân mặc váy hoa nhí có nhờ ta giúp nàng ấy thu hồi ba món đồ ở Tiểu Tiên Giới, nhưng ta không đồng ý.” Hạ Thiên nói đến đây, lập tức thuật lại chuyện phát sinh ở Chung Nam Sơn cho A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm nghe: “Nếu ta đoán không sai, hộp âm nhạc này hẳn là một trong số đó.”
“Hai loại còn lại là gì?” A Cửu hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Ta từ chối, cho nên nàng ấy không nói cho ta biết ba món đồ kia là gì.”
Bạch Tiêm Tiêm hơi tò mò: “Thiên ca ca, vậy tại sao ngươi xác định hộp âm nhạc này chính là một trong số đó?”
“Bởi vì khí tức.” Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Bên trên thứ này có khí tức cùng loại với nữ nhân váy hoa nhí, trong phòng cũng không còn vật gì khác.”
A Cửu phỏng đoán: “Xem ra Huyền Dương Tiên Đế đã từng đến bí cảnh thiên cung?”
“Ông ta đến đó hay không cũng không liên quan đến chúng ta.” Hạ Thiên ngáp một cái, thờ ơ nói: “Dù sao người cũng không còn, quan tâm làm gì, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngủ còn hay hơn.”
A Cửu tức giận nói: “Ngươi rất mệt phải không?”
Vẻ mặt Hạ Thiên thành thật: “Không mệt, nhưng ta chỉ muốn ngủ cùng hai người mà thôi.”
“Lưu manh.” A Cửu lườm hắn một cái, quyết định không để ý đến hắn nữa, nắm lấy tay Bạch Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm, ngươi cũng đừng để ý đến hắn. Chúng ta kiểm tra những quyển sách này, thuận tiện xem nơi này còn có huyền cơ nào khác hay không.”
Hạ Thiên không nhanh không chậm đi theo đằng sau hai người, ánh mắt lom lom quan sát thân hình của hai nàng, càng xem càng cảm thấy hắn thật sự rất có ánh mắt, không hổ danh là đệ nhất thông minh trong thiên hạ.
Gần như cùng lúc, Y Tiểu Âm cũng đáp xuống sân bay trong nước. Vừa mới bước ra khỏi sân bay, nàng đã gặp mấy người thần bí.
“Y tiểu thư đúng không, ông chủ của chúng ta muốn gặp ngươi một lần.” Một người thần bí dùng giọng điệu không chút tình cảm nào lên tiếng.
Y Tiểu Âm hỏi lại: “Ông chủ của các ngươi là ai?”
“Xin thứ cho ta không thể trả lời.” Người thần bí lạnh lùng đáp lại.
“Vậy ta không thể phụng bồi.” Y Tiểu Âm lạnh lùng từ chối: “Ta còn phải quay về Giang Hải, ngươi đừng nên chặn đường.”
Người thần bí bỗng nhiên lên tiếng: “Y thần y, ngươi còn nhớ hai hơn mươi năm trước ngươi đã từng trị cho một bệnh nhân ở Nam Cương không?”
Hai mươi năm trước, lúc đó nàng mới bắt đầu hành nghề y, đích thật đã chữa cho một bệnh nhân ở Nam Cương.
Y Tiểu Âm run lên trong lòng, sắc mặt thay đổi, ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt hiếm thấy: “Chẳng lẽ các ngươi là…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận