Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2554: Một cái bẫy

"Đồ đệ ngoan, đừng kích động, ngươi chỉ là bị khí tức làm ảnh hưởng." Hạ Thiên đưa tay đặt lên bả vai của Triệu Thanh Thanh, giải thích: "Khí tức từ dưới lòng đất xông lên, tu vi của ngươi còn chưa cao, cho nên hút vào một ít."
Triệu Thanh Thanh cảm nhận được một luồng khí lưu vừa ấm vừa lạnh hòa vào trong cơ thể, lập tức tản ra khắp toàn thân, cảm giác buồn bực khó hiểu lập tức bị thanh trừ ra ngoài, cả người cũng tỉnh táo lại.
"Không đúng." Y Tiểu Âm nghe Hạ Thiên nói, mới phát giác chỗ quỷ dị, nàng hiển nhiên cũng mắc lừa, nhưng nàng hiểu châm pháp, tự mình ép luồng khí tức kia ra khỏi cơ thể.
Sau khi Triệu Thanh Thanh tỉnh táo lại, không khỏi nói: "Ta trúng chiêu, thế thì bọn Thịnh Kỳ Dương chẳng phải là..."
"Chẳng phải Vợ Y Y đã nói rồi sao, bọn họ sẽ gặp quả báo." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Cho nên không cần để ý tới bọn họ, chúng ta tự làm chuyện của mình thôi."
Ánh mắt của Y Tiểu Âm lạnh lùng liếc nhìn chỗ sâu trong hang động, nói: "Luồng khí tức quái dị đó truyền từ phía dưới lên."
"Vậy chúng ta trực tiếp đi xuống xem thử là được." Hạ Thiên thoáng nghiêm túc nói: "Luồng khí tức này, hẳn là mấy ngày nay mới xuất hiện, trước đó còn chưa có."
Triệu Thanh Thanh hỏi: "Nghĩa là sao?"
"Nói rõ trong mộ cổ này, không chỉ có mỗi chúng ta là khách không mời mà đến." Lông mày của Y Tiểu Âm hơi nhíu lại, hơi khó hiểu, tự nhủ: "Thế nhưng, bọn họ đến đây từ đâu chứ?"
"Vợ Y Y, sao nàng ngốc thế." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Thật ra mộ cổ này chính là vòng xoáy thời không của một dị giới, cho nên nó tồn tại ở dị giới, người mà thật sự phải cảm thấy nghi ngờ, chính là những người dị giới đó."
Y Tiểu Âm hiểu được: "Ý của ngươi là, có người dị giới phát hiện mộ cổ này?"
"Ở chỗ chúng ta thì nó là mộ cổ, ở bên chỗ bọn hắn, khả năng chỉ là một động phủ tu luyện của một lão tu tiên giả mà thôi." Hạ Thiên hững hờ nói.
Ngay lúc này, dưới lòng đất vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, âm thanh nghe khá quen tai, nhiều khả năng là đám người Thịnh Kỳ Dương.
Tuy nhiên, ngoài tiếng kêu thảm thiết ra, lại có vài tiếng rít gào kỳ quái, mặc dù trầm thấp, nhưng lại có thể khiến người ta đau màng nhĩ.
"Ầm ầm!"
Lại có một chấn động kịch liệt, từ dưới lòng đất dâng lên, tiếp đó toàn bộ động đá vôi bắt đầu sụp đổ, thông đạo nhanh chóng lún xuống.
Hạ Thiên đưa tay ôm eo thon của Y Tiểu Âm và Triệu Thanh Thanh, vẻ mặt ung dung rơi xuống lòng đất.
Rơi xuống khoảng nửa tiếng, một đạo khe nứt thời không như có như không liền xuất hiện ở trước mặt ba người Hạ Thiên.
Bên trong khe nứt, quả nhiên là một ngôi mộ cổ.
Không gian ở đây khá rộng rãi, toàn bộ không gian là một hình tròn, các bức tường xung quanh đều có điêu khắc tượng thần cổ quái, ngay chính giữa thì bày một quan tài.
Có điều, quan tài đã sớm bị người nào đó mở ra, bên trong rỗng tuếch.
"Người này là phong thuỷ đại sư?" Sau khi rơi xuống đất, Triệu Thanh Thanh ở một khu đá vụn, thấy được một bàn tay đứt lìa, hiển nhiên người đã bị tảng đá đập chết: "Người này chết thảm thật."
Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Bàng giáo sư, cứu, cứu mạng."
Y Tiểu Âm nhìn về hướng giọng nói, thấy được lão giả mặc đường trang, nửa người của hắn cũng bị đá tảng đè lại, chẳng qua là vết súng trên ngực mới thực sự là vết thương khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng.
"Chuyện gì thế?" Triệu Thanh Thanh nhìn lão giả mặc đường trang, hơi kinh ngạc nói: "Các ngươi gặp quả báo sớm thật."
Lão giả mặc đường trang hấp hối, cố gắng thở một hơi: "Bàng giáo sư, mau cứu ta. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ, sẽ nói cho các ngươi một bí mật."
"Lúc này còn ra điều kiện, đúng là ngu hết thuốc chữa." Hạ Thiên không khỏi lắc đầu.
Y Tiểu Âm không có bản lãnh cải tử hoàn sinh như Hạ Thiên, nhưng cũng đâm lão giả mặc đường trang một châm, để hắn có thể miễn cưỡng kéo dài hơi tàn, bèn hỏi: "Nói đi, ngươi biết bí mật gì."
"Ta, chúng ta đều mắc lừa." Lão giả mặc đường trang cảm thấy khá hơn đôi chút, cái cảm giác cận kề cái chết cũng dần dần yếu đi, lúc này mới lên tiếng: "Thịnh Kỳ Dương có vấn đề, hắn cố ý dẫn chúng ta vào. Hắn nuôi một con quái vật dưới lòng đất này, vô cùng kinh khủng và đáng sợ, súng đạn cũng không có hiệu quả với nó. Vệ sĩ của ta và Chu Huyền Kính đều đã chết."
Triệu Thanh Thanh khó hiểu, hỏi: "Thế hắn làm như vậy thì được lợi ích gì?"
"Ta không biết, nhưng tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt lành gì, chỉ cần các ngươi mang ta ra khỏi đây, ngày sau tất có báo đáp lớn." Lão giả mặc đường trang khẩn cầu: "Mau rời khỏi đây, nếu không thì khi hắn trở lại, chúng ta đều sẽ chết."
Y Tiểu Âm hỏi: "Bây giờ hắn đi đâu rồi?"
"Trong mộ hình như còn có những người khác, hắn mang theo con quái vật đó đi giết những người đó rồi." Lão giả mặc đường trang vội vàng nói: "Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không thì sẽ chết ở đây, lão phu tuyệt đối không nói đùa."
"Dĩ nhiên không phải chuyện đùa." Lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng cười gằn, "Các ngươi đều phải chết, không có ai có thể chạy thoát. Bằng không ta trăm cay nghìn đắng dụ các ngươi tới đây, chẳng phải là uổng công vô ích sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận