Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2082. Thần chú

Không biết lúc nào, Hạ Thiên đã ôm Ninh Nhụy Nhụy xuất hiện ở sau lưng Viên Thiên Chính.
“Điều này sao có thể?” Viên Thiên Chính khó có thể tin được nhìn Hạ Thiên: “Một khi sát tiên kiếm trận vận hành, cho dù là tu sĩ Phân Thần kỳ thì chưa chắc có thể còn sống ở trong trận! Sao ngươi lại... Sống sót.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng chửi bậy: “Chứng minh phá kiếm trận gì đó của ngươi là thứ vô dụng.”
“Đồ ngu ngốc, ngươi lại đã sao chép kiếm trận của vợ ta, còn chỉnh cho dở dở ương ương như vậy.” Hạ Thiên bất mãn trừng Viên Thiên Chính: “Hiện tại ta rất không cao hứng, cho nên ta trực tiếp cho ngươi hoàn toàn biến mất trên đời này là được.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Viên Thiên Chính hừ lạnh một tiếng, phản bác: “Ta Viên Thiên Chính đường đường là người tu tiên, sao lại có thể làm chuyện hạ tiện sao chép của người khác chứ.”
“Rõ ràng trận pháp kia chính là Tru Tiên kiếm trận của vợ ta, lúc đó là ta và mười ba người vợ cùng luyện một chỗ, chuẩn bị dùng để đối phó Vấn Thiên Quân.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Đừng tưởng rằng đổi tên, đổi người chấp kiếm thành nam thì có thể lừa được ta.”
Viên Thiên Chính bị vả lệch mặt, phẫn nộ quát: “Cái rắm, bộ kiếm trận đó chính là vị tiền bối tu tiên kia truyền lại cho ta, là truyền thừa từ tiên môn chính tông, sao có thể là vợ ngươi tạo ra.”
“Ta không có nói là vợ của ta tạo ra.” Hạ Thiên lộ ra vẻ không nhịn được: “Nhưng vợ của ta dùng, chính là đồ vật của vợ ta, người khác không có tư cách dùng càng không tư cách đổi nó.”
“Lẽ nào lại như vậy!” Viên Thiên Chính chưa từng nghe qua cách ngụy biện này, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Đừng tưởng rằng ngươi may mắn thoát khỏi kiếm trận là ghê gớm, sát chiêu thật sự của ta còn chưa dùng đâu!”
Hạ Thiên không đếm xỉa nói: “Vậy thằng ngu ngươi cứ dùng là được.”
Nhìn thấy Hạ Thiên hời hợt như thế, tâm trạng hiện tại của Viên Thiên Chính cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút hoài nghi có phải Hạ Thiên lại định lừa gạt hắn hay không.
Dù sao mười hai năm trước Hạ Thiên từng giả bị thương một lần, khi đó hắn tự cho là thời cơ đã đến, thế là tìm tới cửa, bức hắn giao núi Thanh Phong ra, thuận tiện ép hỏi có thể có bí pháp Kết Đan nhanh chóng hay không.
Kết quả nửa đường Tống Ngọc Mị giết tới làm rối loạn, bị hắn đánh một chưởng vào vai trái, ai ngờ lần đó chọc giận Hạ Thiên, kết quả là hắn bị Hạ Thiên đánh điên cuồng, thời khắc nguy cấp vẫn do bọn người Cố Hàm Sương ra tay cứu hắn.
Hình như sau đó Cố Hàm Sương cũng thành người của Hạ Thiên, còn mang Hạ Thiên đến tìm hắn, sau đó mới có chuyện hắn bị Hạ Thiên đánh chết chôn ở dưới núi Thanh Phong.
Vấn đề “Một buổi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” gì đó, Viên Thiên Chính không thể không thừa nhận, sâu trong lòng của hắn chẳng những rất hận Hạ Thiên, mà còn vô cùng sợ người này.
“Được, vậy cho ngươi chết dưới thần chú thượng phẩm Viên mỗ mới học được!” Viên Thiên Chính bỗng nhiên lắc đầu, bỏ đi hết thảy hất ra những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, một lần nữa trong mắt dấy lên hận ý hừng hực với Hạ Thiên: “Chiêu đó là ta học trong một tấm đan phương thần bí, mặc dù khổ tu mười hai năm vẫn chưa đại thành, nhưng mà giết ngươi thì đủ rồi.”
“Bạn trai ta đã nói, ngoài miệng nói càng lợi hại, vậy thực lực của hắn càng chẳng ra sao cả.” Ninh Nhụy Nhụy đi theo Hạ Thiên học được không ít thứ, tỉ như như thế nào phán đoán được một người có ngu ngốc hay không, tỉ như như thế nào mới là người lợi hại chân chính, đây đúng là cơ hội cho nàng phát huy những kiến thức ấy.
“Hừ!”
Cơ thể của Viên Thiên Chính dần dần lơ lửng, cả người nổi lên vệt trắng nhàn nhạt: “Tiên đạo mênh mông, thuật pháp vô tận, các ngươi những người không có chút thành tín nào với tu tiên sao có khả năng hiểu. Một chiêu này, chính là Viên mỗ thay Thiên Đạo trừng trị các ngươi”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên thực sự không có cách nào với tên ngu si này: “Muốn đánh liền thẳng thắn nhanh chóng đánh, không đánh thì thành thành thật thật đứng ở nơi đó bị đánh.”
Hiện tại, Viên Thiên Chính đã triệt ngưng đọng ở giữa không trung, bạch mang dần dần nồng đậm, trở thành một luồng ánh sáng rực cháy, cực kỳ chói mắt, làm cho không người nào có thể mở mắt nhìn thẳng. Trong không gian luôn có mùi thơm nhàn nhạt bay lên, trong nháy mắt bị sí quang hút đi, không bao lâu liền trở thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, treo trên bầu trời núi Đan Dược.
Quả cầu ánh sáng kia cực lớn truyền ra uy áp, dường như làm vỡ toàn bộ không gian
Đám người một mực xem náo nhiệt ở bên cạnh trở nên bạo động, bởi vì linh khí trong thân thể bọn hắn cũng bị dẫn dắt, từng lần từng lần bị hút đi.
Có mấy người linh tỉnh quay người muốn chạy, đáng tiếc đã muộn, cả người bị nâng lên giữa không trung, sau khi hút cạn sạch sành sanh, tựa như rác rưởi bị vứt bỏ sang một bên.
“Không tốt, hắn đang hút linh khí của chúng ta.”
“Ở không gian này tích lũy linh khí vốn không dễ, tên Viên Thiên Chính này thật đáng giận.”
“Chạy thôi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”
“Viên Thiên Chính, ngươi khốn nạn...”
Viên Thiên Chính đứng ở giữa quang cầu, cười hết sức đắc ý, lạnh nhạt quan sát đám người trên núi: “Chẳng qua các ngươi là sâu kiến mà thôi, Viên Thiên Chính ta mới là người Trời định, có thể bị môn thần chú thượng phẩm giết chết, là vinh hạnh của các ngươi ở kiếp này.”
“Lưu manh đáng chết, có phải người này điên rồi không?” Ninh Nhụy Nhụy không cảm thấy đáng sợ khi nhìn quả cầu ánh sáng kia, ngược lại cảm thấy có chút nực cười: “Còn có sao ánh mắt của hắn không khác như rất nhiều nhân vật phản diện trước khi chết vậy?”
“Điên hay không điên, có vấn đề gì, dù sao vẫn thế mà thôi.” Hạ Thiên cười hì hì, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, có một điều cô nói đúng, tên ngu si ấy phải chết.”
“Quả nhiên vẫn hoàn toàn tự cao tự đại như trước đây.” Viên Thiên Chính nghe lời Hạ Thiên nói, cười lạnh nói: “Vậy ngươi liền nếm thử thần chú thượng phẩm lợi hại của ta, chiêu này tên là... Á!”
Lời còn chưa nói hết, thân ảnh Hạ Thiên liền xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cũng chính là ở trong cái quang cầu kia.
“Ta không có hứng thú với tên thần chú rách kia của ngươi.” Hạ Thiên bĩu môi: “Đợi nửa ngày, quả nhiên một chút ý tứ cũng không có, ngươi có thể chết.”
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Viên Thiên Chính bị một cước của Hạ Thiên đá ra, linh khí ngưng kết thành quả cầu ánh sáng, nặng nề nện vào đan dược trên núi chôn sống luôn hắn.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không biết nên phản ứng gì, chỉ có thể sững sờ nhìn Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận