Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2957: Ý nghĩa? Nó đáng giá bao nhiêu tiền?

Y Tiểu Âm quả thật có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Tập đoàn Warman có một nghiệp vụ kinh doanh, chính là nhà giam tư nhân. Vì thế, đại tiểu thư Warman biến nhà giam tư nhân thành đại bản doanh cũng chẳng có gì lạ.
“Y tiểu thư, đứng thất thần ra đó làm gì, vào đi.” Mai Ngạo Tuyết dáng người tha thướt đi đằng trước. Phát hiện Y Tiểu Âm không đi theo, nàng ta quay đầu lại cười nói: “Ngươi chưa từng đến nhà giam, cho nên hơi sợ hãi phải không?”
Y Tiểu Âm thản nhiên đáp: “Ta đúng là chưa từng vào, nhưng ta không có gì phải sợ.”
“Vậy ngươi cũng đừng chậm trễ thời gian.” Mai Ngạo Tuyết cười nhẹ một tiếng, chỉ về phía trước: “Bạn của ngươi còn đang sốt ruột chờ ngươi đấy.”
Y Tiểu Âm im lặng đi theo, chậm rãi bước vào trong nhà giam.
Vừa vào cửa, đập vào tầm mắt là một sân golf. Mặc dù được bao quanh bằng những tấm lưới sắt, nhưng phạm nhân bên trong không hề bị hạn chế, hoạt động rất tự do, thậm chí còn có không ít người ngay cả áo tù cũng không mặc, giống như đến đây để nghỉ dưỡng.
“Ngươi không cần ngạc nhiên. Đây là nhà giam tư nhân cao cấp.” Mai Ngạo Tuyết nhìn thấy vẻ nghi hoặc hiện lên trong mắt Y Tiểu m, vừa kéo nàng lên một chiếc xe đánh golf vừa thản nhiên giải thích: “Tuy nơi này giam giữ tù nhân bị phán án chung thân, nhưng chỉ cần trả đủ tiền, ngày tháng còn lại trôi qua ở đây sẽ rất tốt.”
Y Tiểu Âm hơi châm chọc: “Vậy thì giam giữ còn ý nghĩa nào nữa chứ?”
“Ý nghĩa? Nó đáng giá bao nhiêu tiền?” Gương mặt xinh đẹp của Mai Ngạo Tuyết tràn ngập sự khinh thường: “Ở quốc gia này, có muốn thừa nhận hay không, tiền mới là chúa tể hết thảy. Đương nhiên, không phải tất cả phạm nhân đều thoải mái như thế. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể dẫn ngươi đến thủy lao xem qua một chút.”
“Được rồi, ta không có hứng thú.” Mặt Y Tiểu Âm không thay đổi, từ chối ngay lập tức.
“Ha ha.” Mai Ngạo Tuyết cười khẽ, cố ý dẫn Y Tiểu Âm đi một vòng nhà giam, để nàng có cái nhìn toàn diện.
Y Tiểu Âm xem như được bổ sung kiến thức. Nơi này được gọi là nhà giam, thật ra nó giống như một khu nghỉ dưỡng giải trí khép kín, chẳng những không có bầu không khí u ám, trầm mặc thường thấy ở các nhà tù mà ngược lại, quản giáo và các phạm nhân còn rất vui vẻ hòa đồng với nhau. Nếu không phải xung quanh đều là bốn bức tường cao, người ta sẽ thật sự cho rằng nơi này chính là một cộng đồng cao cấp.
Một lát sau, Mai Ngạo Tuyết bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía trước, cười nói: “Phòng làm việc của ta nằm ở phía trước, sắp đến rồi.”
Y Tiểu Âm thuận theo ngón tay Mai Ngạo Tuyết chỉ mà nhìn sang, nhìn thấy đằng trước là một căn biệt thự. Mặc dù chỉ có ba tầng, nhưng bất luận kiến trúc xây dựng hay trang trí, tất cả đều vô cùng sang trọng, hiển nhiên có giá trị không nhỏ.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự ba tầng. Hai vệ sĩ canh giác bước đến, cung kính nói: “Đại tiểu thư, ngươi đã về.”
“Người đã đến rồi, còn nói mấy lời nhảm nhí này nữa. Các ngươi cút sang một bên.” Mai Ngạo Tuyết không thèm để ý đến hai người, quay sang nói với Y Tiểu m: “Y tiểu thư, hoan nghênh đến phòng làm việc của ta làm khách. Mời vào.”
Y Tiểu Âm không biết nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể xuống xe.
Trong biệt thự không có gì ngạc nhiên khi tản ra một loại khí chất xa xỉ, ngay cả những tác phẩm nghệ thuật giá trị hàng trăm triệu đô la được treo rất tùy ý bên cạnh cửa.
“Phòng đơn sơ quá, đón tiếp không được chu đáo. Tuy nhiên, Y tiểu thư đến đây lại bồng tất sinh huy.” Mai Ngạo Tuyết mỉm cười nói với Y Tiểu m, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Nói như vậy đúng hay không? Thành ngữ mà ta dùng hẳn không có vấn đề gì chứ?”
Y Tiểu Âm liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Chúng ta nên nói chuyện bình thường đi.”
“Haiz, ta biết là không được mà.” Mai Ngạo Tuyết thở dài, cùng với Y Tiểu Âm đến phòng khách, nơi đó có người đang chờ.
Đó là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, dáng người hơi gầy nhưng cặp mắt thì khá to. Cô bé đang chơi game với hầu gái, nhìn vô cùng hứng thú.
Hầu gái nhìn thấy Mai Ngạo Tuyết, hơi khom người, sau đó lui sang một bên.
“Annie.” Mai Ngạo Tuyết tiến tới, nở nụ cười hiền hòa, nhẹ giọng gọi thiếu nữ.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn thấy Mai Ngạo Tuyết, lập tức mỉm cười: “Dì Mai, ngươi trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, ta về rồi, nhìn ngươi chơi vui vẻ quá.” Tâm trạng của Mai Ngạo Tuyết dường như trở nên tốt hơn, tiến đến ôm thiếu nữ, sau đó chỉ vào Y Tiểu m: “Ngươi xem, ta dẫn ai đến gặp ngươi đây.”
“A, Y tỷ tỷ, tỷ đến thật sao?” Thiếu nữ nhìn thấy Y Tiểu m, vội tránh cái ôm của Mai Ngạo Tuyết, nhào vào lòng Y Tiểu m: “Ta nhớ tỷ lắm. Tại sao tỷ không đến thăm ta?”
“Tiểu An, xin lỗi.” Y Tiểu Âm ôn nhu ôm lấy thiếu nữ, hơi áy náy: “Thời gian qua ta nhiều việc quá. Cho nên…”
“Y tỷ tỷ, tỷ không cần cảm thấy có lỗi.” Annie duỗi ngón tay che lại miệng của Y Tiểu m: “Ta chỉ vì quá nhớ tỷ. Tỷ là bác sĩ, nhất định phải thường xuyên đi chữa bệnh cứu người. Ta cũng không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian của tỷ.”
Y Tiểu Âm khẽ thở dài: “Ngươi yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi. Về sau không còn tái phát nữa, đến lúc đó, ta dẫn ngươi đến Giang Hải chơi.”
“Tốt quá, tốt quá.” Annie cao hứng vỗ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận