Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3103: Người ta đã không đồng ý, cứ đánh thẳng

Người tham gia yến hội lập tức loạn thành một bầy. Đám bảo vệ cũng vọt vào, chậm rãi đến gần chỗ người kia và Hạ Thiên.
“Các ngươi tốt nhất đừng nên lộn xộn. Nếu các ngươi ép ta, ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.” Người kia trừng mắt nhìn người lại gần, quát to: “Đến lúc đó, vị tiểu huynh đệ này nhất định sẽ đi xuống địa ngục cùng với ta.”
Rốt cuộc Hồ lão thái thái cũng là người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng. Bà đưa tay ngăn lại đám hộ vệ, còn thuận miệng trấn an: ‘Tất cả đừng nên hoảng hốt, cũng không phải chuyện gì lớn. Ta sẽ nói chuyện với vị tiểu bằng hữu này.”
“Chẳng có gì để nói cả.” Người kia vẫn kích động như cũ: “Ta sẽ không nói gì với các người. Các người nhất định sẽ nhân cơ hội hạ cổ ta.”
Hồ lão thái thái có chút buồn cười: “Ngươi phí hết tâm tư như vậy chẳng phải muốn bàn điều kiện với ta sao? Nếu không, ngươi cứ trực tiếp cho bom nổ đi.”
“Ta muốn gặp Hồ Hành Vũ.” Người kia nhìn chằm chằm Hồ lão thái thái, lạnh giọng nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Hồ Hóa Vũ lạnh nhạt đáp: “Vậy ta sợ ngươi phải thất vọng rồi. Người đã chết, cũng đã đốt thành tro, đã hạ táng, ngươi muốn gặp cũng không gặp được.”
“Ngươi.” Lúc này người kia đã bị kích thích, giận dữ hét lên: “Ngươi nhất định phải chọc giận ta sao? Đến lúc đó, một nửa người nơi này phải chôn cùng với ta.”
Hồ Hóa Vũ không có tính nhẫn nại: “Chỉ cần ngươi thả Hạ Thiên ra, ta có thể cam đoan ngươi an toàn rời khỏi căn phòng này. Ta cho ngươi thêm mười phút đào mệnh. Ngươi suy nghĩ lại đi.”
“Ta đã đến, ta sẽ không nghĩ đến việc còn sống mà rời đi.” Người kia hừ lạnh một tiếng, nói với Hồ lão thái thái: “Đã không gặp được Hồ Hành Vũ, ta chỉ có một điều kiện.”
“Nói đi, là điều kiện gì?” Lão thái thái vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt không hề có chút gì lo lắng: “Chỉ cần không quá phận, ta đều có thể thỏa mãn cho ngươi.”
Người kia suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta muốn ngươi trả lại cái hộp đó cho ta. Đó là chí bảo gia truyền của ta.”
“Hộp? Hộp gì?” Hồ lão thái thái nghi ngờ hỏi.
“Đừng giả bộ ngu ngốc nữa. Các ngươi vội vã giết Hồ Hành Vũ còn không phải vì cái hộp kia sao?” Người kia nở nụ cười lạnh. Thấy Hồ lão thái thái giả ngu, hắn ta không khỏi vạch trần: “Một hộp ngọc lớn chừng bàn tay, bên trên điêu khắc rất nhiều trùng văn kỳ dị. Đó là vật của nhà ta. Nửa năm trước, Hồ Hành Vũ mượn của ta. Bây giờ các ngươi chỉ cần trả cái hộp đó lại cho ta, ta lập tức đi ngay, cam đoan không làm hại bất cứ người nào.”
“Nãi nãi, hắn ta nói chính là Nguyên Cổ Bí Hạp.” Hồ Hóa Vũ là người phản ứng đầu tiên, vội giải thích với Hồ lão thái thái: “Nửa năm trước, đại ca nói tìm được Thánh khí của cổ tộc ta lưu lạc bên ngoài. Khi đó đã hoàn trả cho Nguyệt Phương Nguyên, đại ca cũng vì thế mà tạm thời đảm nhận chức gia chủ. Nhưng sau khi đại ca muốn trộm cái hộp đó lại, lập tức bị cổ độc trong hồ xâm nhập cơ thể, không thể chữa trị được mà bỏ mình.”
“Thì ra là thế.” Hồ lão thái thái hiểu ra, im lặng một lát, sau đó nói: “Cái hộp đó là thánh khí truyền thừa vạn năm của cổ tộc ta, đã bị người ta đánh cắp khoảng hơn sáu mươi năm trước, bây giờ trở về Nguyệt Phương Nguyên cũng xem như vậy quy nguyên chủ, chỉ sợ không thể đưa cho ngươi.”
“Đánh rắm.” Người kia lại càng kích động, chỉ vào đám người Hồ lão thái thái mà mắng: ‘Đó rõ ràng là bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, Hồ gia các ngươi muốn cướp bí bảo này, cho nên mới cố ý thiết lập kế hoạch gài bẫy ta và Hồ Hành Vũ.”
Hạ Thiên đã ăn xong cái đùi gà trong tay, hơi chút nhàm chán: “Ngươi đừng lãng phí thời gian nữa. Người ta đã không đồng ý, cứ đánh thẳng. Ai lợi hại hơn thì nghe người đó.”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Người kia tức giận quát lớn Hạ Thiên: “Nếu ngươi còn nói nhảm nữa, lão tử làm thịt ngươi trước.”
“Vậy ngươi có thể thử một chút.” Hạ Thiên cười nói: ‘Ta cam đoan, trước khi ngươi ra tay, người chết chính là ngươi.”
Hồ lão thái thái cảm thấy việc này không thể kéo dài được nữa: “Điều kiện mà ngươi đưa ra, ta không thể đồng ý. Nếu bây giờ ngươi thả vị khách này đi, lão thân có thể cam đoan ngươi an toàn rời khỏi chỗ này.”
“Ta đã nói, nếu ta đã đến đây, ta sẽ không nghĩ đến việc còn sống ra ngoài.” Người kia hiển nhiên đã rơi vào ngõ cụt: “Hôm nay ta nhất định sẽ lấy lại cái hộp của ta. Nếu không, mọi người cùng nhau chết đi.”
“Đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi.” Sắc mặt Hồ lão thái thái trầm xuống, lười nói thêm câu nào.
Người kia sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm: “Lão thái bà, ngươi nói cái gì?”
Hạ Thiên lặp lại lần nữa: “Bà ta nói ngươi có thể chết rồi. Tuổi còn trẻ, nhưng sao tai lại điếc cơ chứ?”
“Con mẹ nó tai ngươi mới điếc đấy. Lão tử nghe thấy rồi.” Người kia tức giận trừng mắt với Hạ Thiên: “Là con tin, con mẹ nó ngươi yên tĩnh lại cho ta một chút. Còn không, nếu ngươi không phối hợp, cũng đừng trách ta giết chết ngươi.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta muốn phối hợp, đáng tiếc ngươi quá yếu, cơ thể sớm bị cổ trùng xâm nhập, thế mà ngươi còn không phát hiện ra.”
“Ngươi nói cái gì?” Người kia sửng sốt, hắn ta đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể có cái gì đó đang nhúc nhích, sắc mặt lập tức thay đổi, vội kéo kíp nổ quả bom bên hông: “Lão thái bà ngươi, ngươi dám gạt ta, vậy chúng ta chết chung đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận