Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3213: Nàng chẳng có tính cầu tiến gì cả!

“Khoan đã, các ngươi trước đừng ra tay, ta có lời muốn nói.”
Lúc này, Ngô Chính Nghiệp đứng ra, ngăn cản đám phú hào đang dâng lên sát tâm: “Hạ tiên sinh còn chưa nói xử lý nàng ta như thế nào, chúng ta cũng không thể làm loạn. Nếu chẳng may chọc giận Hạ tiên sinh, vậy thì không tốt rồi.”
Đám phú hào vốn lòng đầy căm phẫn, nghe Ngô Chính Nghiệp nói xong, cả đám cũng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ rõ như ban ngày bản lãnh của Hạ Thiên. Bọn họ cũng là nhờ Hạ Thiên nên mới sống tiếp được, tất nhiên không dám nghịch lại ý của hắn.
Ngô Chính Nghiệp mượn danh nghĩa Hạ Thiên làm việc, bọn họ cũng không tiện tiến hành trả thù thiếu nữ váy xanh.
“Nếu mọi người tin tưởng ta, cứ giao nàng ta cho ta xử lý.” Ngô Chính Nghiệp cũng rất thích cảm giác cáo mượn oai hùm này. Hắn ta nói tiếp: “Chờ ta xin chỉ thị của Hạ tiên sinh xong, ta cam đoan không để mọi người thất vọng.”
Nói đến nước này rồi, cho dù bọn họ không nể mặt Ngô Chính Nghiệp, cũng phải cân nhắc thái độ của Hạ Thiên. Tất cả đành phải tạm thời nuốt xuống ngụm ác khí của mình.
“Được, vậy nàng ta giao cho Ngô công tử.” Một đại diện trong đám phú hào nói với Ngô Chính Nghiệp: “Thuận tiện nhờ ngươi chuyển lời cho Hạ tiên sinh, chúng ta rất kính nể hắn, hy vọng sau khi đến đảo Cuồng Hoan, hắn có thể nể mặt ăn một bữa cơm với chúng ta hay không?”
Ngô Chính Nghiệp gật đầu: “Ta nhất định sẽ chuyển lời.”
Đám phú hào kia trừng mắt nhìn thiếu nữ váy xanh một chút, sau đó rời đi.
“Các vị thong thả, lần này là sai lầm của ta mới khiến mọi người gặp nạn. Ngô mỗ nhất định sẽ bồi thường cho mọi người.”
Ngô Chính Nghiệp tiễn dần mọi người, sau đó thu lại nụ cười trên mặt, yên lặng nhìn thiếu nữ váy xanh.
“Ngươi không cần sợ, ta không giết ngươi đâu. ’ Ánh mắt Ngô Chính Nghiệp hiện lên tinh quang, lại mỉm cười: “Ta cũng không làm gì ngươi, ngươi yên tâm. Tuy nhiên ta muốn hỏi một chút, ngươi tên gì?”
Thiếu nữ váy xanh đột nhiên phát hiện nàng lại sinh ra tâm trạng e ngại. Chuyện này không hề phát sinh trước đây. Nàng ta là người của Hoa Thần giáo, tại sao lại sợ hãi một người bình thường?
Càng làm cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là, ngoại trừ e ngại, nàng còn cảm kích nam nhân trước mắt.
Chuyện này quá đáng sợ!
“Ngươi bớt giả bộ làm người tốt đi.” Thiếu nữ váy xanh lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi có ý đồ gì, đơn giản chỉ là muốn mượn thân phận của ta liên lạc với Hoa Thần giáo mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, đây chính là si tâm vọng tưởng của ngươi.”
Ngô Chính Nghiệp không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng ta lên, sau đó bước ra khỏi đại sảnh.
Một lát sau, Tô Bối Bối và Hạ Thiên xuất hiện lại lần nữa trong đại sảnh.
‘Tại sao ta lại có cảm giác tiểu tử này không phải người tốt?” Tô Bối Bối cau mày, hoài nghi nói.
Hạ Thiên không thèm quan tâm, thản nhiên nói: “Hắn ta vốn không phải người tốt, cũng không cần cảm giác.”
“Đã như vậy, ngươi sắp xếp như thế, chẳng lẽ ngươi còn có ý đồ gì đặc biệt sao?” Tô Bối Bối quay sang nhìn Hạ Thiên, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Hạ Thiên mơ hồ hỏi lại: “Ta có sắp xếp gì à?”
Tô Bối Bối ngẩn người: “Ngươi không giết thiếu nữ kia, còn để cho thuộc hạ của ngươi tiếp cận nàng ta, chẳng lẽ không phải kế hoạch của ngươi?”
“Ta chưa từng có kế hoạch gì.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cái tên ngu ngốc đó cũng chẳng phải thuộc hạ của ta.”
Tô Bối Bối lại hỏi: “Thế tình huống vừa rồi là…”
“Ta làm sao biết?” Hạ Thiên lắc đầu, nói với Tô Bối Bối: “Không phải nàng muốn ở lại xem sao? Ban đầu chúng ta còn đang định bơi lặn trong bể bơi tầng thượng mà.”
Tốt!
Tô Bối Bối cảm thấy nàng đã đánh giá cao Hạ Thiên. Nàng vốn cho rằng hắn có sắp xếp nào đó, kết quả hoàn toàn không phải.
Hạ Thiên chỉ là chơi chán, cho nên vung tay mặc kệ.
Đối với Hoa Thần giáo gì đó, Thần tộc gì đó, vì sao bọn họ lại mang theo tiểu thư đến đảo Cuồng Hoan, tất cả hắn đều không có hứng thú.
Đã không có hứng thú, đương nhiên sẽ không có sắp xếp.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã khá hơn một chút, xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Bối Bối xoa mi tâm, có chút đau đầu nói.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nàng đúng là đã suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ cần thả lỏng một chút là được. Như vậy đi, ta bảo người mang áo tắm đến cho nàng, không, mấy bộ luôn, chúng ta đến bể bơi thả lỏng một chút.”
“Ngươi muốn ta thả lỏng sao?” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên, cũng chẳng muốn vạch trần hắn.
Nửa tiếng sau, bể bơi tầng cao nhất.
Nơi này cũng chỉ có Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
Lúc này, bên trong bể bơi, Tô Bối Bối mặc chiếc áo tắm có chút gợi cảm, giống như mỹ nhân ngư du động trong nước.
“Ừm, Bối nha đầu, nàng còn thiếu loại cảm giác kinh diễm một chút.” Hạ Thiên cũng không xuống nước, ngồi xổm trên bể bơi, vừa chảy nước miếng vừa nói: “Chi bằng ta đâm cho nàng một châm, khiến cho thân hình của nàng hoàn mỹ hơn, như thế nào?”
Tô Bối Bối bơi đến bên cạnh, nhảy lên cho ráo nước, vừa vẩy tóc vừa trừng mắt với Hạ Thiên: “Thôi đi, ta rất hài lòng với dáng người của ta bây giờ, cũng chẳng muốn trở nên hoàn mỹ hơn.”
“Bối nha đầu, nàng chẳng có tính cầu tiến gì cả.” Hạ Thiên líu lưỡi, có chút tiếc nuối: “Nhớ năm đó, Phượng Hoàng nhi bên cạnh Tiểu Kiều ngày nào cũng xin ta, bảo ta giúp dáng người các nàng trở nên tốt hơn. Nàng không nhìn thấy sao, không phải về sau dáng người bọn họ càng đẹp hơn à?”
“Hình như không có chuyện như thế.” Tô Bối Bối nói: “Ngươi làm như ta không biết vậy, rõ ràng ngươi trêu đùa các nàng, hại các nàng bị bêu xấu.”
Lúc này, từ đằng xa vang lên một âm thanh xa lạ nhạo báng: “Ta cũng cảm thấy dáng người của vị tiểu thư này rất hoàn mỹ, không cần thay đổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận