Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2123. Không sao chép được trí thông minh

“Xem ra ngươi không biết hết tất cả mọi chuyện.” “Ninh Nhụy Nhụy” giả cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Chúng ta không những có thể chép ngoại hình của bất cứ người nào, mà còn có thể sao chép mọi động tác, hành vi, thậm chí là năng lực. Thời gian nàng ta bị nhốt càng lâu sẽ bị chúng ta hấp thụ càng nhiều thứ từ nàng ta, phần thắng tự nhiên sẽ ngày càng thấp "
Nói xong, khóe miệng của “Ninh Nhụy Nhụy” giả nhếch lên cười châm chọc, nàng ta nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đoán chút xem, bây giờ nàng ta đã bị chúng ta hấp thụ đến mức nào rồi... Hả?”
Đáng tiếc lời còn chưa nói hết thì lại có một “Ninh Nhụy Nhụy” khác xuất hiện đưa tay bóp lấy cổ nàng ta, lạnh lùng nói: “Biến thành cái gì, một phần trăm cũng đừng nghĩ tới. Các ngươi có thể sao chép mọi thứ, nhưng đáng tiếc không thể sao chép được trí thông minh.”
“Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Ánh mắt “Ninh Nhụy Nhụy” lộ ra vẻ hoảng sợ: “Lẽ ra ngươi đã bị bắt đi và mắc kẹt trong ảnh trận mới đúng.”
“Ngươi thật sự cho rằng ta ngu ngốc giống như các ngươi sao?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nói: “Ở nơi quỷ quái này, ta thật sự sẽ đuổi theo bất cứ động tĩnh nào sao? Đầu óc là thứ tốt, nhưng đáng tiếc các ngươi thật sự không có.”
“Buông tay cho ta!” “Ninh Nhụy Nhụy” giả liều mạng giẫy giụa, thậm chí còn tung chân lên đá vào đầu Ninh Nhụy Nhụy, muốn tìm lấy cơ hội thoát khỏi sự khống chế: “Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Ta muốn không khách sáo một lần đó.” Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy phát lạnh: “Cho tới bây giờ ta, Ninh Nhụy Nhụy luôn là độc nhất vô nhị, sau này cũng là thiên hạ vô song. Các ngươi muốn giả mạo ta, sợ là các ngươi đã đánh nhầm chủ ý rồi.”
Hưu, hưu, hưu!
“Ninh Nhụy Nhụy” giả mạo nhếch miệng phát ra ba tiếng kêu, dường như là đang gọi bạn đến.
“Ngươi gọi ai tới cũng vô dụng thôi, Tiểu muội chân dài đang thực sự rất tức giận.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Ngươi phải biết rằng khi Tiểu muội chân dài tức giận, mặc dù nàng vẫn rất xinh đẹp nhưng đối với người khác thì lại rất đáng sợ.”
Không lâu sau, chỉ thấy vô số bóng đen xuất hiện trên vách núi của cốc đạo, bọn hắn giống như đám người mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy khi ngước mắt lên bậc thang bạch ngọc. “Ta khuyên hai người ngu ngốc các ngươi tốt nhất nhanh thả hắn ra, nếu không ta sẽ đánh các ngươi.” Hiện tại, lại có một Hạ Thiên bước ra từ trong đám bóng đen kia, nhìn ngoại hình gần như không có gì khác biệt, ngay cả giọng nói cũng tương tự, nhưng tiếc là trong ánh mắt hắn không có vẻ thần thái coi trời bằng vung như Hạ Thiên, nó hơi có vẻ thất thần.
“Đồ lưu manh, có người giả mạo ngươi kìa.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên giả kia thì cảm thấy có chút buồn cười, hướng hắn nháy mắt ra hiệu trêu đùa: “Dáng dấp còn rất giống, mở miệng nói chuyện hay ngậm miệng cũng chỉ mắng người khác ngu ngốc.”
Tất nhiên là Hạ Thiên rất khó chịu, hắn trừng mắt nhìn hàng giả đó: “Ngươi mới là đồ ngốc, dám giả mạo ta, chán sống à?”
“Ngươi đúng là người sống không kiên nhẫn.” Thần thái cử chỉ của Hạ Thiên giả không khác chút nào Hạ Thiên: “Mau thả bạn gái của ta ra, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Ai, trí thông minh không đủ, đoán chừng cũng không có cơ hội đọc sách.” Ninh Nhụy Nhụy nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Lời nói cũng không khác mấy, một chút văn chương cũng không có. "
“Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ không đánh ngươi!” Hạ Thiên giả trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ta bảo ngươi buông nàng ấy ra, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ta nghe thấy.” Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên quăng Ninh Nhụy Nhụy giả trong tay xuống mặt đất, một tay khác lấy ra Lưu Vân Thiết Nhận, dùng một đao chém tên giả mạo thành một đám khói đen, trong nháy mắt tan biến không còn dấu vết.
“Ngươi, sao ngươi dám…” Hạ Thiên giả nhìn thấy cảnh này, đôi mắt trợn lên gần như muốn rớt ra ngoài, biểu cảm dần trở nên dữ tợn, hắn chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi có biết chúng ta đã bị vây lại ở cái nơi quỷ quái này bao lâu rồi không? Ngươi có biết chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới không bị ảnh trận nuốt chửng? Ngươi có biết hay không…”
“Thật xin lỗi, ta không biết và cũng không muốn biết.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn Hạ Thiên giả: “Mặc kệ các ngươi có bao nhiêu lý do, có bao nhiêu khổ cực... Những chuyện ấy đều không liên quan đến ta. Đây cũng không phải là lý do các ngươi có thể giả mạo chúng ta. Huống chi các người còn muốn ra tay với chúng ta nữa, tất cả đều là do các ngươi gieo gió gặt bão, không thể đổ lỗi cho bất cứ ai.”
“Chúng ta chỉ muốn được làm người một lần mà thôi. Các ngươi đã là người lâu như vậy, nhường cơ hội làm người cho chúng ta thì làm sao chứ!” Rõ ràng là tâm lý của Hạ Thiên giả đã suy sụp, hắn không cố gắng bắt chước nữa mà nói ra nỗi uất hận dồn nén lâu nay trong lòng: “Vợ chồng ta đã bị mắc kẹt ở đây hàng trăm năm rồi. Cơ thể đều hóa thành xương trắng, còn linh hồn thì bị những quỷ ảnh tử đã mài mòn mấy trăm năm. Chúng ta khó khăn lắm mới giữ được ý thức, khó khăn lắm mới lấy được ngoại hình của các ngươi, chỉ cần các ngươi vừa chết đi, chúng ta sẽ có thể trở lại làm người... Tại sao không ngoan ngoãn chết đi? Tại sao các ngươi không cho chúng ta cơ hội kia?”
“Lưu manh đáng chết, cuối cùng thì ta cũng gặp được một người còn không phân rõ trái phải hơn ngươi, mà lại không phải là người nữa.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, nhìn Hạ Thiên chửi bậy một câu.
“Này, Tiểu muội chân dài, cô nói ta thế là không đúng.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta luôn rất nói đạo lý, hơn nữa ta còn thích nhất là lấy lý phục người.”
“Mới là lạ.” Ninh Nhụy khẽ hừ một tiếng, sau đó liếc nhìn Hạ Thiên một cái: “Cho tới bây giờ đạo lý của ngươi chỉ có một, đó chính là nắm đấm.”
“Còn dám không đếm xỉa đến lão tử!” Hạ Thiên giả tức giận đến cực điểm, hắn chỉ vào Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy nói: “Vì các ngươi không để cho ta và vợ ta sống, vậy các ngươi cũng đừng nghĩ tới sống nữa, ở lại đây hết cho ta, đời đời kiếp kiếp không thoát được quỷ ảnh!” Lời còn chưa dứt đã thấy bóng đen đứng thẳng trên vách núi cốc đạo lập tức dung hợp lại với nhau, giống như một làn sóng đen cuồn cuồn lao thẳng về phía hai người Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận