Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3976: Có phải thiên đạo trách phạt hay không?

Sau khi luồng kim lôi kia đánh chết Man Sơn thần tướng, nó cũng biến thành một vệt kim quang, tiêu tán vô hình.
Man Sơn thần tướng vừa chết, đường sông đã bị hắn ta khu động rất nhanh khôi phục lại nguyên dạng.
Đương nhiên, bộ phận bị hủy đã không cách nào khôi phục, chỉ có thể chậm rãi để bản thân nó điều chỉnh hoặc phái người sửa chữa một phen.
“Hắn ta cứ thế mà chết sao?”
Triệu Vũ Cơ cảnh giác nhìn chung quanh, sợ Man Sơn thần tướng lại đùa nghịch quỷ kế gì: “Không phải có trá chứ?”
“Người này chết hẳn rồi.”
Cung chủ Thiên Cung cảm nhận gần đó, cũng không phát hiện bất kỳ dị dạng nào, trong lòng không khỏi nhớ đến luồng kim lôi vừa rồi: “Nhưng mà, vừa rồi luồng kim lôi kia là từ đâu mà đến?”
“Có phải là thiên đạo trách phạt hay không?”
Triệu Vũ Cơ nhớ lại Man Sơn thần tướng vừa rồi: “Hắn ta không phải đã mắng thiên đạo sao?”
“Nếu thiên đạo thật sự linh nghiệm như vậy, trên đời sẽ không có tu tiên giả.”
Lông mày Dạ Ngọc Mị cau chặt, đưa mắt nhìn bầu trời, cũng không có bất kỳ dị dạng gì: “Hơn phân nửa trên người Man Sơn thần tướng bị người ta hạ cấm chế. Vừa rồi hắn ta đã bị phát động mà thôi.”
“Chẳng lẽ là Thần Quân mà hắn ta nhắc đến?”
Cung chủ Thiên Cung nhịn không được đưa ra suy đoán của mình: “Nếu bọn họ tự xưng là tiên phong, điều này nói rõ Thần Quân kia sẽ lập tức đến trái đất ngay.”
Lúc này, Dạ Ngọc Mị quay đầu lại hỏi Hạ Thiên: “Ngươi từ trong miệng hai thần tướng kia biết không ít, thế ngươi có hỏi ra tư liệu của Thần Quân hay không?”
“Không hỏi.”
Hạ Thiên trả lời cũng rất thẳng thắn, biểu hiện hờ hững như cũ: “Ta không cần hỏi cũng biết như thế nào. Nên đến thì sẽ đến thôi.”
Triệu Vũ Cơ khẩn trương nói: “Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.”
“Vợ đại yêu tinh, suy nghĩ này của nàng hơi bị lý tưởng hóa rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, giọng nói vẫn lười nhác như cũ, chậm rãi nói: “Nàng hiểu địch nhân nhưng nàng vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ chiến đấu. Cho dù nàng biết Thần Quân đó là ai, nàng vẫn không san bằng được chênh lệch thực lực.”
Dạ Ngọc Mị ý vị sâu xa nhìn Hạ Thiên: “Ý của ngươi là, chúng ta nằm ngửa đó mặc người ta đánh tới cửa?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có người đánh tới cửa, xử lý hắn ta là được, cần chi phải hiểu rõ nhiều như thế.”
“Chàng thật sự là…” Triệu Vũ Cơ làm sao cũng không tán đồng suy nghĩ này của Hạ Thiên.
Nàng là con gái Triệu gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trải qua đều là các loại minh tranh ám đấu, gió tanh mưa máu.
Nhất là năm đó đi theo bên cạnh Triệu công tử giúp ông ta mưu đồ nhiều chuyện, tất cả đều là tính trước làm sau, sau đó một kích tất sát.
Nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không giống như thế. Hắn đối với cái gì là mưu đồ, làm nền, thiết lập ván cục… hết thảy đều không có hứng thú.
Hắn muốn đánh nhau, thống thống khoái khoái đánh một trận với người khác.
Mặc dù trong quá trình đó cũng xuất hiện nhiều vấn đề, nhưng cho đến bây giờ, hắn đều là bên thắng cuối cùng.
Cũng bởi vì như thế, hắn mới một mực duy trì tính cách cuồng ngạo như vậy.
“Tuyệt đối không được chủ quan.”
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, bất mãn hỏi Hạ Thiên: “Ngươi không tiếp thu được bài học trong lần chiến đấu này sao?”
“Tiếp thu chứ.”
Hạ Thiên hơi nghiêm túc trả lời: “Nếu không, băng hỏa kiếp lực của ta như thế nào mà có chứ?”
“Thái độ này của ngươi không giống tiếp thu bài học gì cả”
Cung chủ Thiên Cung mỉm cười trêu chọc.
Trong mắt của nàng, Hạ Thiên không có khả năng tiếp thu bài học. Cho dù ăn quả đắng, hắn vẫn là biểu hiện của một lão tử đệ nhất thiên hạ.
Có đôi khi, vẻ mặt này là một cảm giác an toàn, nhưng có nhiều lúc, vẻ mặt đó sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy quá trang bức mà sinh lòng phản cảm.
Tuy nhiên, sự khoan dung của nàng đối với Hạ Thiên cũng cao một cách kỳ lạ, cũng không cảm thấy chán ghét khi hắn trang bức.
“Ai quy định tiếp thu bài học thì nhất định phải có vẻ mặt cầu xin?”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nhìn cung chủ Thiên Cung: “Ba thần tướng kia lợi hại đấy, ít nhất bọn họ cũng tạo được sự uy hiếp cho ta, cũng cho ta thấy được một số thứ nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, còn chưa đến mức khiến cho ta phải toàn lực ứng phó.”
“Nhưng chúng ta nhất định phải cảnh giác với vị Thần Quân gì đó.”
Triệu Vũ Cơ nói: “Ông ta có thể là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ trung kỳ trở lên, chỉ sợ còn lợi hại hơn ba thần tướng kia cộng lại.”
Nàng dừng lại một chút, sau đó bổ sung: ‘Tuy nói bây giờ Hạ Thiên đã lĩnh ngộ ra được kiếp lực nhưng dù sao căn cơ của hắn quá nhỏ bé. Hắn muốn tiêu hóa hoàn toàn đoán chừng không phải hai ba ngày là không được.”
Hạ Thiên ngược lại không phản bác điều này.
Mặc dù hắn đã biết làm cách nào chuyển hóa kiếp lực nhưng xác thực còn chưa đủ thuần thục.
Hơn nữa, kiếp lực hiện tại của hắn là có được từ trên người Bá Hỏa Thần, ai biết nó có tác dụng phụ gì hay không.
Chỉ khi nào hắn vận dụng kiếp lực một cách tự nhiên, hắn mới có thể yên tâm sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm độ kiếp lực cho nữ nhân của hắn.
“Chỉ sợ vị Thần Quân kia sẽ không cho chúng ta thời gian tiêu hóa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận