Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2346. Tiểu hoà thượng Vũ Lai

"Trong vũ hội, có đồ ăn gì ngon không?" Tiêu Tú Nhi không có nhận ra suy nghĩ trong lòng Hạ Lãnh, chỉ là cười với Khổng Thanh Tùng rồi hỏi.
"Đương nhiên là có, cũng có không ít, đều là mỹ thực đặc sắc ở Bắc Vân."
Khổng Thanh Tùng nhàn nhạt trả lời, rồi liếc Hạ Lãnh một cái, "Làm sao cảm thấy bộ dáng của Lãnh công tử trông không hứng thú đối với việc ngắm vũ hội cho lắm? Nếu mà đúng như vậy, thế thì ta mang bọn ngươi tới, chẳng phải là vô tình thành chuyện xấu sao?"
"Công tử nhà ta nhất định sẽ thấy hứng thú." Tiêu Tú Nhi thay lời Hạ Lãnh đáp lại: "Chỉ là công tử hắn từ trước đến giờ luôn cao lãnh, coi như thích gì cũng sẽ không dễ dàng mở miệng nói ra được."
Hạ Lãnh nhẹ nhàng đánh Tiêu Tú Nhi: "Ngươi thích nhiều lời, đúng không."
"Trong Phi Lai Tự, cũng đã tụ tập mấy người, đến lúc đó ta sẽ mang Lãnh công tử kết bạn thêm vài người nữa." Khổng Thanh Tùng cười ha ha, nói với Hạ Lãnh: "Hẳn là có thể khiến cho Lãnh công tử trở nên bình dị và gần gũi hơn."
Lại đi thêm nửa canh giờ, xe ngựa dọc theo một chút sơn đạo quanh co liền đã tới đỉnh núi Phi Lai Tự.
Trong chùa sớm có mấy tiểu hòa thượng đang tiếp khách ở trước cửa, có thể thấy trong chùa đích thật đã có chuẩn bị để ngắm vũ hội.
Sau khi xuống xe ngựa, Khổng Thanh Tùng hơi có chút áy náy nói với Hạ Lãnh: "Thời gian còn sớm, ta đi tìm phương tượng trước đây, giải quyết vấn đề ăn ở hôm nay. Nếu Lãnh công tử không chờ được, thì có thể bảo tiểu hòa thượng dẫn đi vào chùa dạo một vòng."
Cơ Cửu nhìn Khổng Thanh Tùng đi xa, nhẹ giọng nói: "Công tử, người này e là có mưu đồ khác."
"Không thành vấn đề." Hạ Lãnh thản nhiên nói: "Lấy bất biến ứng vạn biến, để xem hắn làm gì rồi tính sau."
Cơ Cửu gật gù: "Ta đi do thám tình hình xung quanh."
Dứt lời liền đi.
Lúc này, một tiểu hòa thượng khoảng chừng mười tuổi đi tới, chắp hai tay trước ngực về phía Hạ Lãnh, hơi khom người chào nói: "Tiểu tăng pháp hiệu là Vũ Lai, hôm nay phụ trách dẫn đường cho các vị thí chủ, nếu có chỗ nào không chu đáo, xin hãy thứ lỗi cho."
"Tiểu hòa thượng thật đáng yêu." Tiêu Tú Nhi không nói hai lời liền đưa tay sờ cái đầu trọc của tiểu hòa thượng, làm tiểu hòa thượng sợ đến mức vội vàng tránh lui bốn, năm bước, suýt chút nữa té lăn trên đất.
"Đừng bắt nạt người ta." Hạ Lãnh dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Tiêu Tú Nhi một cái, sau đó giới thiệu với tiểu hòa thượng: "Ta tên Lãnh Hạ, từ Lam Kinh đến, vị này chính là thị nữ của ta, Tiêu Tú Nhi, còn vị này là bằng hữu của ta, Phong Thiên Linh." Về phần Cơ Cửu, đã biết mất không thấy tăm hơi, cho nên cũng không cần giới thiệu.
Tiểu hòa thượng xấu hổ gật đầu, không hề nói gì.
"Ngắm vũ hội hẳn là còn lâu, vậy chúng ta đi vào trong chùa trước đã." Hạ Lãnh cũng coi tiểu hòa thượng này như là học đệ trong trường hắn, giọng điệu tương đối hiền lành.
Tiểu hòa thượng Vũ Lai khôi phục lại tinh thần, cuống quýt đi về phía trước hai bước: "Lãnh thí chủ, mời đi bên này, ta mang bọn ngươi đi Đại Hùng bảo điện vái và thắp hương trước đã."
"Được thôi." Hạ Lãnh cười nói: "Ta cũng không lớn hơn ngươi nhiêu tuổi cả, không cần câu nệ như thế đâu, mọi người cứ coi nhau là bằng hữu là được."
"Chuyện này tuyệt đối không được." Tiểu hòa thượng Vũ Lai có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay: "Các ngươi chính là bằng hữu của Khổng công tử, nếu mà cẩu thả, phương trượng sẽ trách phạt ta."
Hạ Lãnh cảm thấy trong lời nói của tiểu hòa thượng có ẩn ý gì đó, làm như lơ đãng, hỏi: "Vị Khổng công tử kia rất thân với phương trượng của các ngươi sao?"
"Khổng công tử thích làm việc thiện, Phi Lai Tự bọn ta vốn đã rách nát thê thảm, là hắn quyên góp tiền để trợ giúp tu sửa cho mới hơn." Tiểu hòa thượng Vũ Lai trực tiếp đáp lại: "Hơn nữa họ tục trước kia của phương trượng là họ Khổng, có lẽ có chút ngọn nguồn với Khổng công tử mà thôi."
Tiểu hòa thượng dọc đường dẫn Hạ Lãnh, Tiêu Tú Nhi và cả Phong Thiên Linh, xuyên qua hai cánh cửa lớn, lại đi thêm một đoạn hành lang uốn khúc ngắn, sau đó vòng qua cổng lầu, mới nhìn thấy Đại Hùng bảo điện.
"Các ngươi là ai? Phi Lai Tự hôm nay không tiếp đãi khách lạ, mau cút ra ngoài."
Mấy người Hạ Lãnh vừa mới đi tới Đại Hùng bảo điện, trước mặt bỗng có một hòa thượng cường tráng tai to mặt lớn đi tới, nhìn thấy đám người Hạ Lãnh bước tới liền quát mắng một trận!
Sau đó lại lườm tiểu hòa thượng Vũ Lai một cái, cũng mở miệng mắng: "Cái tên tiểu hòa thượng ăn bám này, thật sự coi Phi Lai Tự là chỗ ngủ không bằng, thấy ai cũng mang vào chùa hết à?"
"Theo lời của Tam sư thúc, mấy vị này đều là bằng hữu của Khổng công tử." Trên mặt tiểu hòa thượng Vũ Lai lộ ra vẻ oan ức, "Cũng là do Khổng công tử nhờ ta dẫn bọn họ vào trong chùa đi dạo."
"Lại là Khổng Thanh Tùng?" Trên mặt hòa thượng cường tráng lộ ra vẻ bất mãn, "Phi Lai Tự sớm muộn sẽ bị hủy ở trong tay hắn, thật không hiểu hắn đang làm cái trò gì, thực sự coi chùa chiền như nhà của hắn rồi ư."
Tiểu hòa thượng nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Tiêu Tú Nhi thấy hòa thượng mập bất mãn, tiến lên liền nổi đóa: "Ngươi là ai thế, chẳng lẽ Phi Lai Tự là nhà của ngươi hay sao? Bọn ta vào chùa còn cần ngươi phê chuẩn nữa à?"
"Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén, thật khó chịu!" Hòa thượng cường tráng trừng Tiêu Tú Nhi một cái, lạnh giọng nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ở trong chùa đừng có đi lung tung, nếu không sẽ mất cái mạng nhỏ, lúc đó đừng đổ lỗi lên đầu Phi Lai Tự chúng ta."
Tiểu hòa thượng lần này không có trầm mặc: "A di đà phật, Tam sư thúc xin cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
"Cẩn thận cái rắm." Hòa thượng cường tráng hiển nhiên là kiểu người không hề kiêng kỵ, cũng không có khái niệm giới luật, "Ta đi tìm phương trượng sư huynh, xem thử hắn đang làm cái trò gì, chùa chiền sắp thành cái chợ trời ngoài đường mất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận