Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3942: Ta hoàn toàn không có hứng thú

Mấy phút trước.
Đỉnh núi tuyết.
Trải qua một ngày dọn dẹp và chỉnh đốn, phái Tuyết Sơn đã dần dần tẩy đi mây đen, khôi phục lại sinh cơ ngày xưa.
Trải qua khoảng thời gian bị Tiết Vạn Tinh giày vò cùng Hạ Thiên ra tay, linh mạch chân núi tuyết xem như đã bị phế.
Tuy nhiên, điều này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Linh mạch chân núi tuyết đã sớm bị ô nhiễm, Chưởng môn lịch đại phái Tuyết Sơn vẫn luôn có ý định tịnh hóa linh mạch. Đáng tiếc đều không thành công, ngược lại khiến cho mức độ ô nhiễm càng lúc càng nặng, đến mức không thể không chia linh mạch thành ba phần.
Cho dù là như vậy, bọn họ vẫn không cách nào khống chế linh mạch ô nhiễm.
Hiện tại, một lần duy nhất thanh trừ hết ô nhiễm, xem như cắt thịt khoét đau, ngược lại có cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa.
Băng Vạn Phách vẫn là Chưởng môn như cũ, cũng không phải là bà không chịu nhường lại vị trí, mà là không ai chịu tiếp nhận.
Ninh Vọng Hải hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này. Nếu không, ông cũng không tự phế tu vi xuống núi bốn mươi năm trước.
Bạch Vạn Bang ngược lại muốn tiếp nhận, nhưng bây giờ cục diện Bạch gia đang rối rắm. Ông cũng chẳng còn tinh lực chấn hưng lại phái Tuyết Sơn.
Những người có lót chữ Vạn, hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến Tiết Vạn Tinh, hoặc là người bình thường, hoàn toàn không đảm đương nổi trách nhiệm này.
Bên trong Nghị Sự Điện.
“Chuyện lần này, ta đã phạm rất nhiều sai lầm lớn, suýt chút nữa làm hại trên dưới phái Tuyết Sơn vạn kiếp bất phục, ta thật sự hổ thẹn với trọng thác.”
Băng Vạn Phách không khỏi cảm thán, bi ai nói: “Phái Tuyết Sơn thật sự đã xuống dốc, không lựa chọn được một nhân tài trong thế hệ trẻ đảm đương chức trách lớn. Cho nên, ta muốn mời hai vị sư huynh…”
“Băng sư muội, ngươi nên tiếp nhận chức Chưởng môn này đi.”
Bạch Vạn Bang cười ha hả cắt ngang lời Băng Vạn Phách, bắt đầu giải thích: “Lúc trước, chúng ta bị Tiết Vạn Tinh che giấu, cho rằng ngươi đã gây ra tai họa cho phái Tuyết Sơn. Bây giờ, mọi hiểu lầm đã được tiêu trừ, chúng ta mới biết được thật ra ngươi đã làm rất tốt.”
Ninh Vọng Hải cũng phụ họa: “Băng sư muội, hiện tại không có ai thích hợp hơn muội. Muội đành phải vất vả tiếp tục chèo chống thôi.”
“Không thì để Hạ Thiên Hạ tiên sinh làm Chưởng môn phái Tuyết Sơn, như thế nào?”
Băng Vạn Phách bỗng nhiên đưa ra một đề nghị.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Cái này thì thôi đi. Hạ Thiên không thích làm đâu. Cho dù bà thật sự muốn hắn làm Chưởng môn, hắn cũng sẽ không quan tâm. Cho nên, không cần thiết phải như thế đâu.”
“Nhụy Nhụy, không thì ngươi làm Chưởng môn nhé?”
Ánh mắt Băng Vạn Phách sáng rực nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tu vi của ngươi không thấp, thậm chí còn cao hơn so với chúng ta, duyên phận với phái Tuyết Sơn cũng không cạn. Nếu ngươi làm Chưởng môn, Hạ Thiên nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ phái Tuyết Sơn.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu từ chối: “Băng nãi nãi, bà đừng tìm ta. Ta hoàn toàn không có hứng thú với chức Chưởng môn. Ta chỉ muốn tự do tự tại làm chuyện mà ta muốn làm.”
Băng Vạn Phách lo lắng nói: “Hiện tại phái Tuyết Sơn đang thế nhỏ, lại không có linh mạch để cậy vào. Nếu không tìm được chỗ dựa, chỉ sợ chưa được mấy năm sẽ phải mai danh ẩn tích giang hồ mất. Như vậy, ta sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn lịch đại tiên tổ phái Tuyết Sơn.”
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy đảo quanh, liếc nhìn Băng Ngữ Hạ đang im lặng không nói: “Nếu bà muốn tìm Hạ Thiên làm chỗ dựa, bà có thể để cháu gái của bà đảm đương chức Chưởng môn?”
“Nàng?”
Băng Vạn Phách cau mày. Mặc dù bà rất sủng ái đứa cháu gái này, nhưng bà lại không cho rằng Băng Ngữ Hạ có thể đảm đương được chức trách lớn, ít nhất trước mắt nàng ấy chưa có tiềm lực về phương diện này.
Băng Ngữ Hạ cũng biết tiêu chuẩn của mình như thế nào, trực tiếp lắc đầu: “Ta không được đâu. Tu vi của ta quá thấp, không có năng lực quản lý một môn phái lớn đến như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Năng lực có thể bồi dưỡng, tu vi cũng có thể thông qua đường tắt mà tăng lên. Nếu có phiền phức, ngươi tìm Hạ Thiên là được.”
Băng Ngữ Hạ không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
“Nhụy Nhụy, ý của ngươi Hạ Thiên hắn…” Băng Vạn Phách thấy mặt cháu gái đỏ ửng lên, không khỏi giật mình nhưng vẫn không dám xác định có phải là ý đó hay không, đành phải hỏi Băng Ngữ Hạ: “Hạ nhi, con cảm thấy Hạ tiên sinh như thế nào?”
“Con cảm thấy?”
Băng Ngữ Hạ ngây người, không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Hắn cứu mạng con, cũng cứu mọi người và phái Tuyết Sơn, hắn là một đại anh hùng.”
Khi nói những lời này, nàng vừa xấu hổ vừa e sợ, biểu hiện giống như một tiểu nữ nhi.
Người ở đây ai mà không phải nhân tinh, tất nhiên đều có thể nhìn ra.
“Ta, ta nói chỉ là sự thật, không có ý gì khác.”
Băng Ngữ Hạ thấy mọi người đều nhìn mình, lại càng ngại ngùng, hoàn toàn không còn sự lãnh ngạo và quái gở như lúc trước.
“Haiz!”
Băng Vạn Phách than thầm một tiếng, biết chuyện lúc trước đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với đứa cháu gái này. Nàng nhất định đã sinh ra tình cảm với Hạ Thiên.
Chỉ là bà biết rất rõ, Hạ Thiên cũng không phải lương phối, tình cảm của cháu gái bà chỉ sợ khó mà có kết quả tốt.
Tuy nhiên, chuyện này so sánh với việc chấn hưng phái Tuyết Sơn hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Đã như vậy, trước định Hạ nhi làm Thiếu chưởng môn.”
Băng Vạn Phách nhanh chóng đưa ra quyết đoán. Không đợi người khác phát biểu ý kiến, bà nói với Băng Ngữ Hạ: “Tuy nhiên, căn cơ tu vi của con bây giờ vẫn còn thấp, lại chưa trải qua thế sự, ta sẽ phái con đến Giang Hải, đi theo bên cạnh Hạ tiên sinh để học tập. Dù sao Hạ tiên sinh cũng là Minh chủ liên minh Cửu Sơn, phái con đến đó học tập cũng không tính là quá phận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận