Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2109. Bạn trai của Vương Giai Kỳ

Bành!
Vẫn là Ninh Nhụy Nhụy kịp thời ra tay, nhanh chóng đánh ngất xỉu người này, hiện tại, Vương Giai Kỳ đã bị bóp cổ đến mắt trợn trắng.
“Khụ khụ!” Vương Giai Kỳ đẩy tay của người kia ta, không nhịn được ho khan vài tiếng, “Cảm ơn, ngươi lại cứu ta."
“Đi vào trước rồi nói sau." Ninh Nhụy Nhụy nhìn tình hình hoảng loạn ở hành lang, cho Vương Giai Kỳ một ánh mắt, để nàng kéo tên bác sĩ kia vào phòng, sau đó lập tức đóng cửa phòng số tám lại.
Trong phòng còn có hai bác sĩ đang đứng trước một màn hình ghi chép số liệu, không chờ họ lấy lại tinh thần thì Ninh Nhụy Nhụy đã tiện tay đánh bất tỉnh bọn hắn.
Phía sau màn hình rõ ràng là một cái bình trong suốt cực lớn, bên trong chứa một nam nhân trưởng thành.
Lúc này Vương Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, không nhịn được ngây ngẩn cả người: “Hắn, hắn không phải bạn trai ta!"
Ninh Nhụy Nhụy hỏi vội: “Ngươi xác định chứ?"
“Chuyện gì đã xảy ra?” Vương Giai Kỳ lộ ra vẻ mặt mê mang, “Rõ ràng ta đã trông thấy hắn bị bắt vào phòng số tám này mà, cơ thể của hắn luôn luôn suy yếu, không có khả năng trốn thoát."
“Có khi nào hắn đã bị gì rồi không......" Ninh Nhụy Nhụy nghĩ tới một loại khả năng.
Vương Giai Kỳ lập tức lắc đầu: “Không có chuyện đó được, vật thí nghiệm nơi đây tuyệt đối sẽ không bị tùy tiện xử lý, người bị nhốt lâu nhất ở đây cũng đã gần mười năm rồi."
“A, người đó nhìn khá quen mắt." Hạ Thiên nhìn người bên trong bình chứa, không khỏi nhíu mày tự lẩm bẩm một câu.
Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc liếc Hạ Thiên một cái, thật ra nàng biết trí nhớ của lưu manh chết bầm này vô cùng tốt, chỉ là ngoại trừ đối với mỹ nữ thì hắn không có hứng thú nhớ tới kẻ khác. Có thể từ nghe hắn nói ra những lời đấy, vậy đã cho thấy trước đó người trong bình chắc chắn cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
“Ngươi biết hắn sao?” Ninh Nhụy Nhụy vội vàng hỏi.
Hạ Thiên ra vẻ cố gắng suy nghĩ, sau đó lập tức từ bỏ, nói: “Hắn lại không phải mỹ nữ, có biết hay không thì có quan hệ gì đâu."
“Nói không chừng là người quen trước kia của ngươi thì sao!” Ninh Nhụy Nhụy thật sự cạn lời với Hạ Thiên, phun tào: “Rõ ràng trí nhớ của ngươi rất tốt, tùy tiện nhớ lại một chút là được rồi. Nếu như ngươi thật sự nhận biết người kia, vậy thì nên hỏi rõ ràng một chút, nói không chừng lại là âm mưu gì nhằm vào ngươi."
“Đúng là nhận biết." Hạ Thiên lười biếng nói: “Kêu cái gì thì quên rồi, mười hai năm trước bị ta đánh một trận, sau này cũng không biết làm gì, cũng không hứng thú biết."
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác sự tình không có đơn giản như vậy, chẳng lẽ nhà họ Viên cũng đang nghĩ biện pháp tính kế Hạ Thiên?
Cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, dù sao thì tên lưu manh đáng chết này từng đắc tội với quá nhiều người và gia tộc thật sự. Không nói đến ân oán mười hai năm trước, chỉ tính riêng đoạn thời gian ngắn ngủn từ khi đi xuống núi tuyết cho tới nơi này, hắn không thiếu lăn lộn đủ trò, cừu gia có danh tiếng đều xếp một hàng dài.
Nếu như nhà họ Viên kia thực sự là nhằm vào Hạ Thiên, vậy khẳng định phòng thí nghiệm này có dụng ý đặc biệt, đáng tiếc là bọn họ biết được tin tức quá ít. Phải nghĩ biện pháp để biết rõ ràng những chuyện kia, bằng không thì sau này nói không chừng lại có phiền phức vô tận.
“Tại sao hắn lại không ở nơi này chứ?” Vương Giai Kỳ vẫn còn không thể nào tiếp thu được hiện thực này, “Hắn không có khả năng không ở nơi đây nha, ta muốn đi xem những phòng khác."
Vương Giai Kỳ quay người muốn đi, đáng tiếc chưa được hai bước bị người chặn lại, chính là tên bác sĩ bị Ninh Nhụy Nhụy đánh ngất xỉu trước đó.
“Không cần đi nhìn, bạn trai ngươi không có ở trong phòng khác đâu." Không biết người này tỉnh lại lúc nào thế mà chưa từng lên tiếng. Hắn chỉ lặng lẽ khóa trái cửa lại rồi móc một cây súng ngắn từ trong túi ra, nhắm ngay ba người Hạ Thiên.
“Ngươi là ai?” Vương Giai Kỳ nghi ngờ nhìn người kia, “Tại sao ngươi lại biết bạn trai ta đang ở đâu?"
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, trừng mắt với nữ nhân này một cái: “Ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngu xuẩn như ngươi vậy, hắn còn không phải là bạn trai của ngươi sao?"
“Ngươi nói cái gì?” Vương Giai Kỳ nghe vậy thì sững sờ, lập tức nghĩ tới, mặc dù thanh âm của người đối diện hơi có chút mất tiếng, nhưng đúng là hết sức quen thuộc: “Chẳng lẽ ngươi thực sự là......"
Người kia cũng lười ngụy trang, giơ tay gỡ khẩu trang và khăn trùm đầu xuống, cười nói với Vương Giai Kỳ: “Giai Kỳ, không phải ta đang ở chỗ này sao, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
“Kiếm Phong, ngươi không có việc gì, thật là quá tốt rồi!” Trên mặt Vương Giai Kỳ đầu tiên là lộ ra vẻ vui mừng, vừa định bổ nhào vào lòng đối phương, nhưng mà khi thoáng nhìn thấy vũ khí trong tay của hắn, nàng lại vô ý thức dừng chân: “Ngươi làm cái gì vậy?"
“Ôn chuyện nha." Khoé môi của Tưởng Kiếm Phong cong lên, nhìn Vương Giai Kỳ, “Ngươi chắc là đối tượng thí nghiệm trọng điểm đi, trông giữ cũng rất nghiêm mật, làm sao từ trong bình chạy ra thế này?"
Vương Giai Kỳ khó có thể tin nhìn bạn trai của mình, hiển nhiên là nghe được ý không giống bình thường từ trong lời của hắn, vội nói: “Kiếm Phong, ta là Vương Giai Kỳ nha, là bạn gái của ngươi, ta tới đây để cứu ngươi…."
“Được rồi, loại sinh vật tên là bạn gái ấy ta có rất nhiều, mất ngươi cũng không ảnh hưởng gì." Tưởng Kiếm Phong lạnh giọng nói: “Hiện tại, ngươi ngoan ngoãn trở về phòng số chín, ta còn có thể bảo đảm ngươi một mạng, nếu không, ngươi sẽ không còn tác dụng."
Vương Giai Kỳ quả thật không thể tin vào tai của mình: “Tưởng Kiếm Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận