Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3667: Hạ Thiên chẳng qua chỉ là công cụ của chúng ta mà thôi

Lam Y Nhân cười nhạt một tiếng: “Đã đến rồi, nhất định không thể bỏ dỡ giữa chừng.”
“Nếu chẳng may đây là cạm bẫy của những người kia thì sao?” Khổng Thủy Hương do dự nói.
“Thế thì lại càng phải nhanh hơn một chút.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu dưới đáy không có mỹ nữ tuyệt thế, ta nhất định sẽ phá hủy chỗ này.”
Khổng Thủy Hương nhịn không được nhìn Lam Y Nhân một cái, sợ bởi vì một câu nói của nàng khiến Lam Y Nhân tức giận. Kết quả chỉ thấy Lam Y Nhân mỉm cười cưng chiều.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ lại Isabella và Tô Bối Bối mà nàng đã gặp ở đảo Cuồng Hoan, không thể không cảm nhận số đào hoa của Hạ Thiên quá tốt. Mấy cô gái sống rất hài hòa, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ chàng tìm mỹ nữ tuyệt thế.” Lam Y Nhân mỉm cười. Nàng đã quen với sự bướng bỉnh của Hạ Thiên đối với mỹ nữ tuyệt thế.
Ba người lần lượt bước lên đường, từng chút một tiếp cận dưới đáy.

Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng bí mật có ba người đang quan sát cảnh tượng này.
“Các ngươi cảm thấy như thế nào?” Hoa Phùng Quân lên tiếng hỏi hai người kia.
Nữ nhân mặc váy đỏ mỉm cười nói: “Hạ Thiên đúng là một tên ngu ngốc. Thân là tu tiên giả còn coi sắc như mạng. Một người không ôm chí lớn như thế thì có thành tựu gì chứ?”
“Hắn có thành tựu hay không không quan trọng.” Người còn lại chính là Chu công tử. Người chết vừa rồi chỉ là hàng giả. Biểu hiện của ông hơi âm trầm: “Quan trọng là có thể cho chúng ta sử dụng hay không.”
Hoa Phùng Quân cười nhạt: ‘Hai người các ngươi đều đã lĩnh giáo qua bản lãnh của hắn, hai ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Châm pháp của hắn đích thật có thể nói là vô địch thiên hạ.” Nữ nhân váy đỏ im lặng hai giây, sau đó nói: “Đương nhiên chỉ giới hạn trên trái đất. Nếu ở tiên giới, hắn chẳng qua chỉ là hàng tôm tép.”
Chu công tử nghe xong, không khỏi nhìn nữ nhân kia một chút: “Công pháp tiểu tử này bình thường thôi, võ học không cao. Điều duy nhất khiến người ta kiêng kỵ chính là sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Hoa Phùng Quân vuốt râu, nhẹ gật đầu: “Cái gọi là nhất lực phá vạn pháp. Nếu sức mạnh lớn đến một trình độ nhất định, xác thực có thể đẩy ngang hết thảy.”
“Cho nên, chúng ta cần cẩn thận một chút.” Mặc dù Chu công tử nói như thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an: “Chỉ cần có thể thành sự, có cái gì mà không thể nhịn.”
“Tuy nhiên, ta có chút không hiểu.” Nữ nhân váy đỏ cau mày, có chút nghi hoặc hỏi: “Nữ nhân dưới đáy kia do chúng ta bỏ ra cái giá rất lớn mới bồi dưỡng ra được. Chẳng lẽ cứ như vậy mà đưa cho Hạ Thiên sao?”
Hoa Phùng Quân kiêu ngạo nói: “Nếu chúng ta cần dùng đến hắn, ngại gì không cho hắn nếm thử chút ngon ngọt.”
“Nếu không phải linh khí nơi này quá mỏng manh, bổn tọa tiện tay cũng có thể diệt hắn, không cần phải khó khăn như vậy.” Nữ nhân váy đỏ không phục: “Chúng ta đã kinh doanh cái nơi rách nát này gần vạn năm, cũng không thể làm cho linh khí của nó khôi phục, quả nhiên không hổ cái danh tiên cũng phải bỏ.”
Ngữ khí Chu công tử âm lãnh: “Ngàn năm vạn năm nói ra tùy tiện đến cỡ nào. Ta sống đến bây giờ còn chưa đủ trăm năm mà.”
“Ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân, thọ trăm năm không phải rất bình thường sao?” Nữ nhân váy đỏ bỗng nhiên mỉm cười: “Nếu năm đó ngươi đồng ý làm đồng tử của ta, bổn tọa đã sớm thưởng cho ngươi một bộ trường sinh chi thi, cần chi phải sử dụng cái cơ thể dễ nát này.”
“Chu mỗ muốn trường sinh bất lão hoặc vũ hóa thành tiên không nhất nhiết phải cần một thi thể vạn năm bất hủ.” Chu công tử lạnh giọng quát một câu.
Hoa Phùng Quân khoát tay: “Hai người cãi nhau vô ích thôi, chúng ta nên suy nghĩ làm sao lợi dụng được Hạ Thiên. Bằng không, đến lúc đó chúng ta mất cả chì lẫn chài cũng không tốt.”
“Người dưới đáy là do ta tìm được, đương nhiên phải dựa theo kế hoạch của ta mà làm việc.” Chu công tử nói: “Khi Hạ Thiên và người kia âm dương giao hòa, chúng ta ra tay chiếm thể chất và linh căn của bọn họ, sau đó chia ba bảy.”
Nữ nhân váy đỏ khẽ cau mày: “Ý của ngươi là cho ta bảy thành?”
“Bảy thành là ta.” Chu công tử hừ lạnh: “Người kia là ta tìm được, địa bàn là của ta, cạm bẫy cũng do ta lập, ngươi còn muốn bảy thành?”
“Không có bổn tọa điều giáo, ngươi tìm được người kia thì làm được cái gì?” Nữ nhân váy đỏ tức giận không thôi, dựa vào lý lẽ để biện luận: “Ngươi có biết muốn phỏng chế thể chất đạo linh vô thượng của Phù Diêu Tiên Tử khó đến cỡ nào hay không?”
Chu công tử thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi không phải có ba thành thôi sao?”
“Nhưng ta đã bỏ ra ba mươi năm, tốn rất nhiều linh khí sát khí.” Nữ nhân váy đỏ giận tím mặt: “Nếu ngươi muốn chia như vậy, vậy thì nhất phách lưỡng tán đi.”
“Này, các ngươi tranh cái gì chứ?” Hoa Phùng Quân im lặng: “Trước mắt chỉ là một món ăn khai vị mà thôi, các ngươi phải đưa ánh mắt của mình ra xa. Nếu Hạ Thiên có thể giải được cấm chế trên người nữ nhân kia, xác suất hắn giải được cấm chế trên người Phù Diêu Tiên Tử sẽ cực lớn. Đến lúc đó, đừng nói chia ba bảy, cho dù chỉ một phần ngàn, cũng đủ các ngươi tiêu hóa cả đời rồi.”
Chu công tử đè xuống tâm hỏa, thản nhiên nói: “Ý của lão Hoa ngươi là?”
“Thả dây dài câu cá lớn.” Hoa Phùng Quân ý vị thâm trường nói: “Chỉ cần chúng ta thả ra con mồi, như vậy Hạ Thiên chỉ là công cụ của chúng ta mà thôi. Chúng ta ngồi yên đằng sau, thúc đẩy hắn liều mạng cho chúng ta, cớ sao mà không làm?”
“Cũng được.” Chu công tử suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy cứ làm theo kế hoạch của lão Hoa. Đương nhiên, nửa đường có biến, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.”
Hoa Phùng Quân lòng tin tràn đầy: “Không cần, lão phu đã nắm thóp được của Hạ Thiên. Hắn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.”
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận