Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3624: Ngươi họ gì thì họ, không cần hỏi ta

“Sao?”
Trong lúc quả bóng gôn bay đến trước mặt Lam Y Nhân, Chu tiểu công tử vội ngừng lại, trán rịn mồ hôi lạnh.
Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu của hắn ta bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, chính là quả bóng gôn đánh trúng mặt mình, sau đó máu trên mặt hắn ta trào ra, răng bay tán loạn.
Lam Y Nhân cũng không cho hắn ta thời gian đứng vững, một cước bay qua, trực kích chỗ yếu hại của hắn ta.
“Cái gì?” Thân hình Chu tiểu công tử nhanh chóng lùi lại, sau đó vặn người lao đến, trong chớp mắt đã vọt đến bên phải Lam Y Nhân, quả bóng gôn trong tay lại một lần nữa ném ra ngoài.
Kết quả, quả bóng gôn vừa ném ra, trong đầu lại xuất hiện dự cảm bản thân trúng chiêu, khiến hắn ta không thể không một lần nữa biến chiêu.
Đáng tiếc lần này, Lam Y Nhân không để mất đi cơ hội tốt, một cước đá thẳng vào bụng hắn ta.
“A!” Chu công tử kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lộn nhào ra đằng sau, hóa giải xu thế bay ngược, một tay chống xuống đất, ngước mắt nhìn Lam Y Nhân: “Không ổn, ngươi có vấn đề.”
Lam Y Nhân bất mãn trả lời: “Ngươi mới là người có vấn đề đấy.”
“Hắn ta xác thực có vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Hai lần vừa rồi, hắn ta lại dừng lại, cũng xem như có chút bản lãnh.”
Chu tiểu công tử nhanh chóng lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi là ngươi giở trò quỷ sao? Để ta làm thịt ngươi trước.”
Lần này, Chu tiểu công tử ném quả bóng gôn đi, lấy ra một thanh chủy thủ năm tấc hình rắn từ bên hông, tốc độ cả người tăng lên mấy lần, hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng đó không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt vẫn còn lưu lại nơi mà Chu tiểu công tử đã đứng.
“Hừ, cũng chẳng có gì hơn.” Trong lòng Chu tiểu công tử càng thêm khinh thường, cảm thấy Hạ Thiên thật sự quá hữu danh vô thực. Tuy nhiên, cũng không quan trọng. Dù sao hắn cũng sắp chết rồi.
Chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên, khả năng nửa giây cũng chưa tới, con dao găm trong tay Chu tiểu công tử đã gác lên yết hầu Hạ Thiên.
Chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, Hạ Thiên sẽ chết, không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Lần này, hắn ta tin rằng Hạ Thiên sẽ không giở được bất kỳ trò quỷ nào. Bởi vì không có ai có thể theo kịp tốc độ của hắn ta, thậm chí ngay cả một phần mười tốc độ của hắn ta cũng không bằng.
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, phá vỡ phán đoán của Chu tiểu công tử.
Chu tiểu công tử cả kinh, lông tơ toàn thân dựng ngược lên, thậm chí không để ý đến trong tay đang dùng sức, nhanh chóng lùi lại mười mấy mét, lưng dựa vào bức tường: “Làm sao ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta chứ?”
“Tốc độ rùa đen này của ngươi tính là cái gì chứ? Ngay cả Thuần nha đầu béo trên trăm cân, khiêng thêm mười người nữa cũng có thể đuổi kịp.” Hạ Thiên hờ hững nói một câu, sau đó một quyền đánh qua, đánh bay Chu tiểu công tử ra ngoài.
Lam Y Nhân không nhịn được bật cười: “Nếu Thạch Thuần biết được chàng nói muội ấy như vậy, nói không chừng sẽ làm loạn với chàng đấy.”
Chu tiểu công tử xoay người đứng lên. Một quyền vừa rồi của Hạ Thiên gần như đánh nát gương mặt của hắn ta. Tuy nhiên, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, rất nhanh nó đã hồi phục lại như cũ.
Hắn ta không biết Thuần nha đầu là ai, nhưng cũng nghe ra được Hạ Thiên đang giễu cợt hắn ta.
Ở thành phố Thiên Hải một mẫu ba phần đất này, nếu nói cha của hắn là hoàng đế vượt ngang hai giới, hắn ta thế nào cũng là Hoàng thái tử.
Hắn ta là con trai út của Chu công tử, từ nhỏ đến lớn ai mà không nịnh bợ hắn ta, sủng ái hắn ta. Mặc kệ là danh nhân các giới hay là đại lão giới kinh doanh, có người nào mà không kính hắn ta ba phần.
Từ lúc nào hắn ta phải chịu đựng cơn tức giận như thế.
“Các ngươi muốn chết.” Chu tiểu công tử cảm thấy mình bị làm nhục, sắc mặt xanh xám, sát khí trong mắt đậm đến mức không chịu tan rã: “Hôm nay, nếu ta không dìm chết các ngươi xuống sông, ta không phải họ Chu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi họ gì thì họ, không cần hỏi ta, ta cũng chẳng phải cha ngươi.”
“Muốn chết.” Chu tiểu công tử hừ lạnh một tiếng, toàn thân trên dưới tản ra khí tức mỏng nhạt, cả người biến đổi, hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Lam Y Nhân đã nhìn ra được biến hóa của hắn ta, không khỏi nói với Hạ Thiên: “Ông xã, hắn ta hình như không được ổn. Chẳng lẽ hắn ta có thể chất đặc biệt nào đó?”
“Không có gì là không ổn.” Hạ Thiên lắc đầu, hờ hững nói: “Thật ra, hắn ta chỉ là từ thể chất bình thường tăng lên mà thôi, hẳn là từ nhỏ đã được cho sử dụng linh dược. Nhưng hiệu quả đó còn kém xa tẩy tủy của ta.”
Khóe miệng Chu tiểu công tử nhếch lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi cứ việc tự phụ đi. Lát nữa các ngươi sẽ biết được sự lợi hại của bổn thiếu gia.”
“Thật sao?” Lam Y Nhân thoải mái mỉm cười, sau đó nói với Hạ Thiên: “Tuy nhiên, ông xã, tại sao chúng ta lại phải chờ hắn ta chứ? Chúng ta không thể ra tay giết chết hắn ta trước sao?”
“Có cái gì mà không thể?” Hạ Thiên cười một tiếng: “Ta có thể phế hắn ta bất cứ lúc nào.”
Lam Y Nhân lắc đầu nói: “Được rồi, nên cho hắn ta một cơ hội biểu diễn. Nếu không, hắn ta đoán chừng sẽ bị chọc giận đến thổ huyết.”
Chu tiểu công tử đích thật bị tức giận đến mức thổ huyết. Ban đầu, thể chất của hắn ta chỉ thuộc loại bình thường, tuy nhiên, sư phụ của hắn ta đã đào được bảy loại linh dược, bắt hắn ta ngâm năm sáu tiếng từ nhỏ, khi đó mới tạo ra được cái gọi là Phần Linh Chi Thể.
Cái gọi là Phần Linh Chi Thể chính là dùng cơ thể của mình làm vật chứa linh khí, sau đó lại nhét linh khí vào trong da thịt, gân cốt của mình, hòa làm một thể.
Thể chất này, biểu hiện bình thường chính là bách độc bất xâm, bệnh tật không sinh.
Một khi chiến đấu, nó có thể thiêu đốt cơ thể, trong nháy mắt giúp gia tăng thực lực gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận