Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2989: Đoạt Hồn Chủng Ma Quyết

“Hạ Thiên, ngươi đúng là không biết tốt xấu, trẫm sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Nói ra lời này cũng không phải bản thân Huyền Dương Tiên Đế mà là oán khí chưa hết, phát ra một tiếng gầm thét từ sâu trong linh hồn của ông ta.
“Này, sao ngươi giống mấy con gián thế, đến giờ còn chưa chịu ngỏm?”
Hạ Thiên nhìn qua, phát hiện một tiểu nhân trong suốt nổi lơ lửng bên trên thi thể của Huyền Dương Tiên Đế: “Nhìn cái này không giống nguyên thần, cũng không giống nguyên anh. Ngươi không phải tu luyện tà môn công pháp gì chứ?”
Từ Côn Luân nhìn thấy cảnh này cũng giật cả mình, lập tức nhớ đến một việc: “Chẳng lẽ… ngươi đã luyện môn Đoạt Hồn Chủng Ma Quyết?”
“Đó là cái thứ đồ chơi gì vậy?” Hạ Thiên nhếch miệng hỏi.
Từ Côn Luân liếm môi một cái, hơi do dự: “Tiêu gia ẩn tàng hơn một trăm năm trước đã hiến cho Huyền Dương Tiên Đế một khối ngọc giản không còn nguyên vẹn, nói là tìm được từ chỗ sâu bí cảnh thiên cung. Bọn họ xem không hiểu nên đã nộp lên.”
“Huyền Dương Tiên Đế triệu tập tất cả mọi người ở sáu trọng thiên cùng nhau nghiên cứu mấy năm, rốt cuộc cũng giải được tin tức trong khối ngọc giản kia. Bên trên ghi chép một môn ma công, chỉ cần tế luyện mười vạn sinh hồn là có thể ngưng kết ma chủng giống nguyên thần. Bình thường nó không hề có chút dấu hiệu nào, chỉ có chết mới thoát ra ngoài cơ thể, sau ba ngày sẽ diễn sinh trưởng thành, giống như được sinh ra lần nữa, công lực còn gia tăng một khoảng lớn.”
Tiểu nhân Huyền Dương Tiên Đế trong suốt nổi trận lôi đình, chỉ vào Từ Côn Luân, nói: “Ngươi im miệng cho trẫm, nếu không, trẫm sẽ diệt cửu tộc ngươi.”
“Cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Hạ Thiên mất hết hứng thú. Công pháp rách nát đó cũng không sánh được bốn châm đầu tiên của Nghịch Thiên Bát Châm, hoàn toàn là công pháp phế vật.
Từ Côn Luân cười khổ không thôi. Đây chính là công pháp phục sinh sau khi chết. Đừng nói Tiểu Tiên Giới, đoán chừng thế giới tu tiên tầng thứ cao hơn cũng xem nó như bảo bối. Dù sao, sinh tử là một loại pháp tắc thiên địa, rất nhiều người tu tiên chính là muốn được trường sinh bất tử.
Cho dù không thể trường sinh bất tử, lùi lại cầu việc khác, khởi tử hoàn sinh cũng đã kinh thế hãi tục lắm rồi.
Từ Côn Luân chỉ vào tiểu nhân trong suốt mà mắng: “Huyền Dương ngươi luyện thành môn công pháp đó, điều này nói rõ ngươi đã âm thầm tế luyện mười vạn sinh hồn. Đây chính là tội ác tày trời. Ngươi còn mặt mũi nào mà sống ở thế gian này nữa.”
Tiểu nhân trong suốt không hề có ý hối cải, ngược lại còn cười to hơn: “Trẫm là chủ tiên giới, hy sinh mười vạn sinh hồn có tính là gì. Cho dù một trăm vạn, một ngàn vạn, đó cũng là vinh hạnh suốt đời bọn họ.”
“Ngươi quả thật là súc sinh.” Từ Côn Luân đau lòng không thôi: “Lúc trước, Tiểu Tiên Giới được thành lập, một là để kéo dài hạt giống tu tiên, hai là để bảo vệ giới thế tục. Ngươi lại vì ham muốn cá nhân mà tế luyện người sống, ngươi chẳng khác nào Tiên đế cẩu thí, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Hạ Thiên, ngươi hãy khiến cho ông ta thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Các ngươi dám.” Tiểu nhân trong suốt không hề e ngại, còn cười lạnh: “Tiểu Tiên Giới đã sớm khóa cùng với thần hồn của trẫm. Trẫm chết cũng chẳng sao. Nếu thần hồn không còn, toàn bộ Tiểu Tiên Giới cũng sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, toàn bộ trái đất cũng sẽ sụp đổ theo.”
“Ngươi.”
Từ Côn Luân mở to mắt, không thể tin được vào lỗ tai của mình, nhất thời không biết tìm từ ngữ nào để hình dung nữa.
“Trẫm là Tiên đế, che chở cho giới thế tục hơn ngàn năm, cứu người cũng trên trăm triệu, hy sinh mười vạn người để kéo dài tính mạng cho trẫm có tính là gì?” Tính cách của tiểu nhân trong suốt còn cực đoan hơn cả Huyền Dương Tiên Đế, thậm chí một chút che giấu cũng không cần, trực tiếp phơi bày chuyện xấu của mình ra ngoài.
“Ta chẳng hứng thú với chuyện của ngươi.” Hạ Thiên nhìn chằm chằm tiểu nhân trong suốt, cảm thấy khó chịu: “Nhưng bây giờ ta nhìn ngươi rất khó chịu. Ta muốn ai chết, kẻ đó phải chết. Người chết, thần hồn cũng sẽ bị câu diệt theo.”
“Hừ, ngươi dám giết thần hồn của trẫm sao?” Tiểu nhân trong suốt bỗng nhiên đắc ý: “Giết trẫm, Tiểu Tiên Giới cũng xem như xong. Còn ngươi, nữ nhân của ngươi, cộng thêm tất cả mọi người trên trái đất đều phải chôn cùng.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hạ Thiên móc ra ngâm châm, đâm tới tiểu nhân trong suốt: “Chết chỉ có ngươi mà thôi. Lần này, ngươi sẽ chết một cách triệt để. Cái gì thần hồn, cái gì quỷ hồn, cái gì nguyên anh, cái gì kim đan… tất cả đều không còn tồn tại. Bây giờ ta cũng đang rảnh, ta sẽ giày vò ngươi, đi chết đi.”
“A!”
Tiểu nhân trong suốt đột nhiên cảm nhận được một sự đau đớn phát ra từ linh hồn. Nó không khỏi gào lên một cách thê lương giống như mổ heo, miệng còn mắng Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi chết không yên lành đâu. Cho dù trẫm chết, trẫm cũng muốn các ngươi chôn cùng. Tiên giới, hãy sụp đổ cho ta.”
“Sập cái đầu ngươi đấy.” Hạ Thiên một châm đâm rách tiểu nhân trong suốt, chỉ thấy một vệt ánh sáng lóe lên. Lần này, Huyền Dương Tiên Đế đã thật sự biến mất, tất cả vết tích về ông ta trên thế giới này cũng đều tiêu tán, giống như chưa hề tồn tại qua.
Tuy nhiên, khi thần hồn Huyền Dương Tiên Đế biến mất, toàn bộ mây trên Thiên Ngoại Thiên cũng không còn, thần quang sáng rực trên bầu trời cũng diệt theo.
Sáu trọng thiên từ Thiên Ngoại Thiên trở xuống đột nhiên sụp tối, đưa năm ngón tay lên cũng không thấy đâu.
Đệ tử các trọng thiên đều hoảng hốt, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận