Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2986: Ăn của ta một quyền

Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng chẳng hứng thú đi phân biệt. Hắn xác thực đã lưu lại một đường sống cho đối phương.
Rầm rầm!
Một tiếng động vang lên. Vũng nước trong thời gian cực ngắn vỡ thành giọt nước, rất nhanh giọt nước đã nhanh chóng di chuyển.
“Ánh mắt của ngươi ngược lại rất chuẩn, nắm đấm cũng rất nhanh. Tuy nhiên, nắm đấm của ngươi quá yếu, hơn nữa còn không đủ hung ác, không phải phẩm chất mà một tu tiên giả nên có.” Huyền Dương Tiên Đế bày ra tư thái trưởng bối, tiến hành phê bình Hạ Thiên.
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán: “Chi bằng dứt khoát một chút, một quyền phân thắng thua đi.”
“Một quyền phân thắng thua?” Huyền Dương Tiên Đế mỉm cười, ngạo nghễ nói: “Được, vậy trẫm đứng yên ở đây để ngươi ra quyền. Ta cho ngươi ba quyền.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đối với loại người ngu ngốc như ngươi, không cần ba quyền đâu, một quyền là đủ.”
“Vậy ngươi phóng ngựa đến đây đi.” Ánh mắt Huyền Dương Tiên Đế tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng gương mặt lại tràn ngập nụ cười: “Hôm nay trẫm sẽ dạy cho ngươi một bài học, cái gì mới thật sự là kim thân bất bại.”
Vừa dứt lời, cơ thể Huyền Dương Tiên Đế nổi lên ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
“Lại là mấy thứ lòe loẹt.” Hạ Thiên trước giờ chưa từng để mấy loại công pháp phát sáng, tỏa sáng này vào mắt. Hắn cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì, còn không dễ nhìn.
Huyền Dương Tiên Đế ngạo nghễ vươn tay về phía Hạ Thiên: “Nào, trẫm ở đây, chỉ cần ngươi có thể rung chuyển được trẫm nửa hào, coi như ngươi thắng.”
“Vạy thì ngươi nhớ đấy, đừng để bị đánh đến khóc.” Hạ Thiên mỉm cười, cũng không nói mấy lời khách sáo, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, thân hình biến mất không thấy đâu.
Từ Côn Luân cảm thấy tò mò về thân pháp của Hạ Thiên, cứ nhìn chằm chằm vào hắn nhưng vẫn không nắm bắt được bóng dáng của hắn, không khỏi âm thầm ghi nhớ. Nếu có cơ hội, ông ta sẽ tìm Hạ Thiên hỏi một chút.
Tuy nhiên, ông ta lại không coi trọng một quyền này của Hạ Thiên. Ông ta hiểu rõ Huyền Dương Tiên Đế, làm chuyện gì cũng thích tính trước làm sau. Nếu ông ta đã dám cược một quyền này với Hạ Thiên, nói rõ ông ta đã liệu định được phản ứng của Hạ Thiên, cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Quan trọng hơn chính là, Huyền Dương Tiên Đế mạnh nhất thật ra không phải Hưng Phong linh thể, cũng không phải chưởng pháp mà là trận pháp.
Trong tất cả trận pháp, có thể nổi lên kim quang, còn khiến cho Huyền Dương Tiên Đế không sợ, đoán chừng chính là Kim Quang Phản Chiếu Trận.
Trận pháp này chính là kim quang chú và công pháp phản chiếu, dùng trình tự cấu tạo cực kỳ phức tạp, có thể phản chấn tất cả sức mạnh tấn công đến, có thể nói là trận pháp phòng ngự mạnh nhất.
“Xem ra Hạ Thiên sắp sửa ăn thiệt rồi. Nể tình Tú Nhi, ta phải giúp đỡ bảo đảm cho hắn một mạng.” Từ Côn Luân lẩm bẩm.
Huyền Dương Tiên Đế cũng không phát hiện Hạ Thiên đã đi đâu, nhưng ông ta đã làm tốt chuẩn bị. Mặc kệ Hạ Thiên giở trò gian như thế nào, nắm đấm cũng sẽ đánh vào người hắn. Toàn bộ công lực của Huyền Dương Tiên Đế được tập trung đầy đủ ở ngực, còn bố trí một trận pháp bí ẩn.
Chỉ cần Hạ Thiên dám dùng nắm đấm đánh tới, tất nhiên sẽ bị phản chấn trở về. Hắn dùng bao nhiêu khí lực, hắn sẽ bị tổn thương bấy nhiêu.
Bành.
Hạ Thiên ẩn hiện, nắm đấm cũng không ngoài ý muốn đánh trúng Huyền Dương Tiên Đế.
Phốc.
Huyền Dương Tiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài. Khi ông ta đứng lên, ánh mắt mở to vô cùng, trong con ngươi tràn đầy sự phẫn nộ và khó tin, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Ngươi, phốc…”
Vừa nói được một chữ, ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tròng mắt của Từ Côn Luân như muốn rớt xuống mặt đất, không thể tưởng tượng được, vội hỏi Hạ Thiên: “Tiểu tử ngươi, con mẹ nó…” Ông ta tìm không thấy từ thích hợp để hình dung, đành phải bồi thêm một câu: “Ngoại trừ ngưu bức thì không còn gì để nói.”
“Hạ Thiên, ngươi không có võ đức, ngươi dám gạt trẫm, đánh lén trẫm.” Huyền Dương Tiên Đế nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên.
Một quyền vừa rồi của Hạ Thiên không đánh vào ngực của ông ta mà đánh vào hậu tâm của ông ta.
“Ngươi có phải già quá nên quên không, rõ ràng ngươi bảo ta đánh ngươi một quyền mà.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Huyền Dương Tiên Đế bi phẫn không thôi, quát lớn: “Không sai, trẫm bảo ngươi đánh, ngươi nên đánh từ phía chính diện, nhưng vì sao ngươi tập kích sau lưng trẫm?”
“Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi à?” Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường: “Ngươi ít nhất đã thiết lập hơn mười trận pháp phía chính diện chờ ta cắn câu, nhưng ta lại không ngốc, dựa vào cái gì mà bị ngươi lừa. Hơn nữa, ngươi cũng không nói là không được đánh sau lưng.”
“Dựa theo quy củ truyền thống giang hồ, nếu muốn tỷ thí nắm đấm, ngươi hẳn nên tấn công từ phía chính diện, ngươi đây chính là đánh lén.” Huyền Dương Tiên Đế tức đến mức muốn thổ huyết lần nữa: “Trẫm vốn cho rằng mặc dù ngươi cuồng vọng nhưng cũng là một nhân vật, ai biết ngươi lại không chịu nổi như vậy.”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên khinh thường gắt một cái: “Tại sao ta lại phải đi theo suy nghĩ của ngươi? Ngươi giở trò, ta thua thiệt chính là điều đương nhiên. Ta đánh lén? Dựa vào cái gì mà ngươi bảo ta đánh lén? Dựa vào ngươi có bệnh hay ngươi không có đầu óc?”
“Ngươi…” Huyền Dương Tiên Đế một hơi không thuận, nửa ngày sau lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận