Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1986. Cái chết của Bác Lang

"Tiểu muội chân dài, ta nói với cô, trước đó muội muội chân dài cũng không thích như vậy, sau đó nàng ấy đặc biệt thích." Hạ Thiên nghiêm trang nói: "Loại chuyện này thật sự chơi rất vui."
"Cút!" Ninh Nhụy Nhụy không thể nhịn được nữa, nàng đứng dậy nói, "Đi mà tìm Muội muội chân dài của ngươi chơi đi!"
Nhìn Ninh Nhụy Nhụy lần nữa biến mất, Hạ Thiên nói thầm trong lòng, hắn cũng muốn tìm Muội muội chân dài chơi, nhưng không phải là không tìm thấy sao?
May mắn hắn chỉ nói trong lòng, không có nói ra ngoài miệng, nếu không thì Ninh Nhụy Nhụy nghe thấy sẽ càng tức giận đến muốn đánh chết Hạ Thiên.
Vốn dĩ Ninh Nhụy Nhụy còn muốn thảo luận với Hạ Thiên xem ai đã cứu Tô Diệp, muốn hắn phòng bị nhiều hơn một chút, nhưng sau khi bị Hạ Thiên làm cho tức chết, nàng quyết định từ bỏ.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy mình cũng không cần phải lo lắng như vậy, vẫn còn có Triệu Vũ Cơ mà, nếu có nguy hiểm gì thì nàng ấy nhất định sẽ xuất hiện. Nếu như Triệu Vũ Cơ cũng không giải quyết được, vậy hiện giờ nàng cũng không thể làm được gì.
Còn về việc để cho Hạ Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, nàng cảm thấy cho dù là Triệu Vũ Cơ cũng chưa chắc có biện pháp gì. Nàng không thể để cho Hạ Thiên lập tức trở nên mạnh mẽ, cho nên cũng không cần nóng nảy, vẫn là để từ từ thôi.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy vẫn không ngủ ngon được, không riêng là vì trong lòng có tâm sự mà còn bởi vì động tĩnh tối nay trong thôn tương đối lớn. Chiếc máy bay kia và những người bên trong đều bị mang đi, đến sáng sớm thì toàn thôn mới xem như khôi phục lại bình tĩnh.
Bình tĩnh cứ như là máy bay chưa bao giờ xuất hiện ở đây, bởi vì nó không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, ngay cả rác rưởi rơi ra từ máy bay cũng bị mang đi.
Nói đến đây, Đổng Khiếu cũng bị mang đi, ừm, nghe nói là thuận tiện mang vào bệnh viện, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ cũng không có bao nhiêu người quan tâm hắn.
Mà toàn bộ tổ chức tình nguyện thì hình như cũng dần khôi phục bình thường, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, bọn hắn sẽ bắt đầu chân chính dạy học.
Cái gọi là dạy học chính là để trẻ con trong thôn đều đi đến trường học, sau đó giảng giải cho bọn hắn nghe một vài bài học tương đối thú vị. Nói đến cùng chính là muốn gia tăng kiến thức cho bọn hắn, để cho bọn hắn càng hiểu rõ thế giới bên ngoài, hiểu rõ những đứa trẻ bên ngoài đang học cái gì, thậm chí chơi cái gì.
Lam Lam cũng tới trường học, Ninh Nhụy Nhụy mang nàng tới, bởi vì tất cả mọi người đều sợ chó săn nên nàng không mang nó theo. Dựa theo lời của Lam Lam, Bác Lang biết nàng đi theo Ninh Nhụy Nhụy sẽ rất an toàn nên cũng không cần theo, hơn nữa, Bác Lang quyết định ra ngoài tìm đồ ăn ngon cho nàng.
Dạy học ngày thứ nhất rất thành công, Vương Siêu, Búp Bê và những người trong tổ chức tình nguyện đều lấy ra tất cả vốn liếng của bản thân kể cho những đứa bé trong thôn nghe về những chuyện thú vị, thậm chí còn hướng dẫn bọn chúng chơi một số trò chơi. Sau đó, Ninh Nhụy Nhụy cũng ra tay, đương nhiên là phát huy sở trường thể dục của nàng, dạy bọn trẻ về thể thao, chơi bóng và các loại hoạt động thể thao để tăng cường sức khoẻ.
Chỉ có Hạ Thiên ở bên cạnh nhàn rỗi không có gì làm, ngồi đó giội nước lã mọi người.
"Dạy chúng chơi đùa làm gì, còn không bằng mua cái điện thoại, để cho bọn chúng chậm rãi tự chơi."
"Tiểu muội chân dài, cô không cần dạy bọn chúng chơi bóng đâu, mua cho bọn chúng một quả cầu là được rồi."
"Loại chuyện như thể thao không thể dạy trong một sớm một chiều được, còn không bằng cho bọn chúng xem video dạy học, đúng rồi, tiểu yêu tinh đã nói với ta, có thể cho bọn chúng tự học trên điện thoại di động..."
...
Một đám người hơi cạn lời, nhưng bây giờ mọi người đều biết Hạ Thiên lợi hại, đặc biệt là y thuật rất thần kỳ, cho nên cũng không ai nói gì, chỉ có Ninh Nhụy Nhụy thỉnh thoảng bắt Hạ Thiên ngậm miệng, đáng tiếc Hạ Thiên không nghe, Ninh Nhụy Nhụy cũng không có cách nào.
Đặc biệt là có đôi khi Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy ý kiến của gia hỏa này cũng không tệ lắm. Nhưng nàng cũng hiểu rõ một chuyện, phương pháp của Hạ Thiên không có tính chất phổ biến, nếu như mỗi giáo viên đều làm theo lời của hắn, như vậy sẽ rất hao phí tài chính.
Mặc dù nàng có tiền, nhưng nàng không thể yêu cầu những người khác cũng làm như vậy, lỡ như sau này tất cả tổ chức tình nguyện đều bị bắt phải dựa theo tiêu chuẩn này, vậy chỉ sợ là sẽ không có người nào tham gia làm tình nguyện viên nữa.
Cũng may, mặc dù Hạ Thiên ở đó ồn ào bậy bạ, nhưng hắn cũng không ngăn cản người khác làm gì, cho nên dạy học ngày thứ nhất đã kết thúc thuận lợi. Bọn trẻ đi về nhà mình, những người trong tổ chức tình nguyện thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy thì dẫn Lam Lam trở về biệt thự nhà nàng.
Lam Lam hơi hưng phấn, mong mỏi Bác Lang cả ngày không gặp sẽ mang món gì ngon cho nàng, nàng nhảy nhót chạy ở phía trước, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ.
"Bác Lang, Bác Lang!" Khi chạy vào trong sân, Lam Lam lập tức kêu to, nhưng con chó săn lại không xuất hiện.
"Bác Lang, ngươi đi đâu rồi?" Lam Lam lại hô một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, "Nhụy Nhụy tỷ, thật kỳ lạ, tại sao Bác Lang còn chưa trở về chứ? Đã một ngày rồi, đúng ra hắn đã sớm trở về mới đúng?"
Ninh Nhụy Nhụy không nói gì, bởi vì thật ra nàng đã nhìn thấy con chó săn kia, nhưng nàng lại không biết nên nói như thế nào với Lam Lam.
Bởi vì, nó đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận