Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3236: Ngươi vừa gọi ta là gì?

“Được, để ta đi.”
Thật ra, Lôi Vũ thật sự sợ hãi, nhưng vì con gái, hắn ta cố lấy hết dũng khí. Hắn ta nhìn con gái lần nữa, lúc này mới quay người rời khỏi biệt thự.
“Ngươi xác định hắn ta có thể đối phó đám quái vật đó?” Tô Bối Bối hỏi.
“Có thể sống ở đây đến tận bây giờ, hắn ta nhất định có cách của mình.” Hạ Thiên nói: “Vợ, nàng không cần lo lắng. Nàng nên lo lắng cho chúng ta đây. Nơi này mới là chỗ nguy hiểm nhất.”
Tô Bối Bối nhìn chằm chằm Hạ Thiên, thản nhiên hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Vợ, có vấn đề gì không?” Hạ Thiên cười nói: “Chẳng lẽ nàng không phải nữ nhân của ta? Gọi vợ không phải rất bình thường sao?”
“Ngươi tuyệt đối không phải Hạ Thiên?” Tô Bối Bối cảnh giác, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên trước mắt: “Ngươi là ai?”
Hạ Thiên khó hiểu nhìn Tô Bối Bối: “Nàng không sao chứ? Không phải chỉ gọi nàng một tiếng vợ thôi sao? Nàng cần chi phải phản ứng lớn đến như thế.”
“Đừng giả bộ.” Tay áo Tô Bối Bối khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngân châm dài nửa mét, đè lên cổ Hạ Thiên: “Nếu ngươi không muốn bị đâm xuyên qua yết hầu, tốt nhất ngươi nên hiện nguyên hình cho ta.”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm Tô Bối Bối một hồi, phát hiện nàng không hề có ý định nói đùa, cũng không dám lấy tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược, đành phải thở dài nói: “Quả nhiên vẫn bị lộ tẩy. Nữ nhân của Hạ Thiên quả thật không ai đơn giản.”
“Bớt nói nhảm đi.” Tô Bối Bối ấn ngân châm trong tay, lập tức đâm rách làn da đối phương: “Ta bảo ngươi hiện nguyên hình, đừng dùng dáng vẻ của Hạ Thiên để lừa gạt người nữa.”
Hạ Thiên lắc đầu, bỗng dưng lui lại một cái bóng mỏng nhạt, là một gương mặt Á Đông, dáng người bình thường, ngược lại có mấy phần tương tự Hạ Thiên.
“Ngươi là ai?” Tô Bối Bối hỏi: “Đây không phải dịch dung.”
Người này chậm rãi đẩy đứa bé gái đang nằm trên ghế sang một bên, còn mình thì ngồi xuống một góc, cười nói: “Ta là Huyễn Ảnh Thánh Đồ, là một trong Thất Thánh Đồ, người có siêu năng lực, có thể tự do biến ảo thành người mà ta đã gặp qua, gần như có thể dĩ giả loạn chân.”
‘Hạ Thiên đâu?” Tô Bối Bối hỏi.
“Trúng một viên đạn pháo, rơi xuống biển rồi.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ mỉm cười, giọng nói trở nên khô chát: “Lúc này, khả năng hắn đã chết.”
Tô Bối Bối cười nhạo: “Ngươi cho rằng Hạ Thiên là loại thức ăn cho gà như các ngươi sao? Hắn không thể nào chết được đâu.”
“Vậy thì nói không chừng.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ lắc đầu: “Viên đạn kia chuyên dùng để đối phó hắn, bên trong có rất nhiều thuốc an thần đặc chế. Đừng nói ngươi, ngay cả voi, không, ngay cả khủng long cũng không chịu được.” Nói xong, hắn ta quay lại nhìn Tô Bối Bối: “Ngươi cảm thấy một người không thể thở nổi dưới đáy biển còn có thể sống sao?”
“Người khác có lẽ không được nhưng Hạ Thiên thì được.” Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Huống chi, đạn pháo của các ngươi cũng không có khả năng bắn trúng Hạ Thiên.”
Huyễn Ảnh Thánh Đồ không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Tô tiểu thư, ta chỉ muốn nói ngươi đã đánh giá cao Hạ Thiên rồi, đồng thời đã đánh giá thấp chúng ta.”
Tô Bối Bối mỉm cười: “Đã từng có rất nhiều người còn lợi hại hơn các ngươi cũng cảm thấy mình đã đánh giá cao Hạ Thiên, cuối cùng khi chết trong tay Hạ Thiên đã vừa đau vừa hối hận vì đã đánh giá thấp hắn.”
“Ngươi đừng đánh đồng loại ngu ngốc đó với Thất Thánh Đồ chúng ta.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ bất mãn trừng mắt nhìn Tô Bối Bối: “Đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta. Bởi vì chúng ta không giống bình thường, chúng ta là thánh đồ đã nhận được sự chúc phúc của đại thiên sứ.”
“Ngươi đừng chém gió nữa.” Gương mặt Tô Bối Bối hiện lên sự khinh bỉ, có chút không nói ra lời: “Ngay cả ta cũng có thể tùy tiện nhìn thấu ngụy trang của ngươi, ta tuyệt không cảm thấy các ngươi có thể lợi hại đến cỡ nào.”
“Ngươi nhìn thấu không phải ngụy trang của ta, chỉ là ta đã phạm một chút sai lầm nhỏ trong cách xưng hô của các ngươi mà thôi.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ phủ nhận thuyết pháp của Tô Bối Bối: “Nếu cho ta thêm chút thời gian, cẩn thận nghiên cứu lại, tất nhiên sẽ thiên y vô phùng.”
“Đây không phải thiên y vô phùng mà là đầu óc của ngươi có khe hở.” Tô Bối Bối lắc đầu nói: “Với loại đầu óc như các ngươi còn muốn đối phó Hạ Thiên, đúng là chán sống.”
Huyễn Ảnh Thánh Đồ cười ha hả, chỉ vào Tô Bối Bối, nói: “Thật ra, sau khi ngươi phát hiện chân tướng của ta, ngươi nên lập tức tìm cơ hội chạy trốn, như vậy ngươi mới có chút hy vọng sống, cũng có thể bảo toàn đoàn đội của ngươi. Đáng tiếc, bây giờ đã muộn rồi.”
Tô Bối Bối ngoan vị nhìn đối phương: “Ngươi cảm thấy mình thắng chắc ta sao?”
“Thế, ngươi cho rằng ngươi có năng lực chống lại ta?” Huyễn Ảnh Thánh Đồ cười lạnh không thôi: “Nữ nhân chính là nữ nhân, vĩnh viễn không có khả năng đấu qua được nam nhân.”
“Nghĩ không ra ngươi lại là một cặn bã theo chủ nghĩa đại nam tử.” Ánh mắt Tô Bối Bối ngưng lại, lộ ra sự chán ghét: “Vậy để ta cho ngươi biết sự lợi hại của bà cô này.”
Lời còn chưa dứt, Tô Bối Bối đã hóa thành tàn ảnh, đôi chân dài như roi thép quét ngang, nặng nề đánh tới cổ Huyễn Ảnh Thánh Đồ.
Gương mặt Huyễn Ảnh Thánh Đồ chỉ toàn là sự khinh bỉ: “Chỉ cái này thôi sao? Nhưng… phốc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận