Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4167: Hạ Thiên là một ngoại lệ

“Tại sao ngươi lại tìm được đến nơi này?” Tô Bối Bối nhìn người đến, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Người đến tất nhiên là Hoa Ánh Lục.trước đó, khi Hạ Thiên cùng với Tô Bối Bối dự định đáp máy bay đến Xiêm La, nàng đã từ chối, nói tự có cách để đến.
Có cách đến Xiêm La là một chuyện, nhưng có thể trực tiếp tìm được nơi này lại là chuyện khác.
“Yên tâm đi, ta không theo dõi các ngươi, cũng không có bản lãnh này.” Hoa Ánh Lục cười nhạt, thuận miệng giải thích: “Ta cũng không phải theo các ngươi đến, mà ta dùng cách của mình để lục soát Quỷ Anh miếu, sau đó tìm được một dã miếu đã lụi bại ở thành Bắc, trong miếu có một địa đạo, ta thuận theo địa đạo đến nơi này.”
“Dã miếu?” Tô Bối Bối sửng sốt: “Chúng ta từ thiền chùa Kim Cương xuống đây.”
Hoa Ánh Lục ngạc nhiên: ‘Chẳng lẽ nơi này là lòng đất thiền chùa Kim Cương?”
“Đúng.” Tô Bối Bối gật đầu.
Hoa Ánh Lục lộ ra vẻ chán ghét: “Thiền chùa Kim Cương rất có danh tiếng ở Xiêm La, có đến mấy vị cao tăng đại đức xuất thân từ ngôi chùa này. Nghĩ không ra lại là nơi ô nạp như thế.”
“A!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Kịch Ngạo dưới đáy giếng đã không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, lập tức hóa thành huyết thủy dâng lên cuồn cuộn, rất nhanh đã đến bên cạnh giếng.
“Ông ta chết rồi sao?” Tô Bối Bối kinh ngạc hỏi.
“Không có.” Hoa Ánh Lục lắc đầu, ngưng trọng nói: “Người Địa tâm Thần tộc không dễ chết như vậy đâu. Chỉ cần mệnh hồn tinh thạch ngưng kết trên thần hạch không nát, người đó vẫn có thể phục sinh.”
Tô Bối Bối có chút không hiểu: “Hình như đã có mấy người Thần tộc chết trong tay Hạ Thiên rồi.”
“Hạ Thiên là một ngoại lệ. Hắn thật sự quá nghịch thiên, ta cũng không hiểu rõ vì sao.” Hoa Ánh Lục lúng túng nói, lại bổ sung một câu: “Ngoại trừ Hạ Thiên ra, còn ai có thể giết chết Thần tộc nữa chứ?”
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tuy nhiên, ta cảm thấy Dạ Ngọc Mị còn có chị họ của ta, hẳn cũng có thể giết chết.”
“Tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ dĩ nhiên là có thể rồi.” Hoa Ánh Lục lại có cảm giác giống như bị đánh vào mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Các ngươi đã tìm được lối ra kia chưa? ’
Tô Bối Bối nói: “Lối ra kia thì không tìm được nhưng ta biết chuyện gì xảy ra.”
Nàng thuật lại những gì moi được từ miệng Kịch Ngạo, giải thích cho Hoa Ánh Lục nghe qua một lần: “Mọi chuyện là như thế đấy.” Hoa Ánh Lục nghe xong, gật đầu nói: “Địa tâm Thần tộc muốn truyền tống nhục thân và ý thức đến mặt đất phải tiêu hao thần lực không nhỏ, cho nên chỉ có thông đạo do ngũ đại Thần tộc hợp lực cùng nhau đánh thông thì mới có thể, những thông đạo còn lại trên cơ bản chỉ có thể truyền tống ý thức. Như vậy cũng hợp lý.” Tiếp theo, nàng lại nghĩ đến một vấn đề: “Tuy nhiên, điều này cũng nói rõ một chuyện, trong địa tâm Thần tộc vẫn tồn tại phản đồ. Bằng không, dựa vào ý thức của một mình ông ta, muốn truyền tống người lên gần như là chuyện không thể nào.”
Tô Bối Bối cũng nói: “Bên này khẳng định cũng còn những người khác hỗ trợ. Dựa vào thiền chùa Kim Cương và Long Bà âm La cũng không làm được.”
“Thế âm Huyết Thần Sứ thì sao?” Hoa Ánh Lục nghĩ đến một chuyện: ‘Các người đã tìm được chưa?”
Tô Bối Bối đáp: “Chính là trụ trì thiền chùa Kim Cương, gọi cái gì là Long Bà âm La, đã bị Hạ Thiên xử lý rồi.”
Hạ Thiên bỗng nhiên nói: “Tên ngu ngốc đó không phải âm Huyết Thần Sứ.”
“Không phải sao?” Tô Bối Bối ngẩn cả người: “Vừa rồi chính ông ta đã thừa nhận mà, ngay cả Kịch Ngạo cũng nói là Long Bà âm La.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Khi chúng ta đến đảo Cuồng Hoan, cái tên lùn kia đã nói qua âm Huyết Thần Sứ đang đánh chủ ý lên bé ngoan, hơn nữa còn sáng lập ra Lão Môn gì đó, nhưng mặc kệ là con heo nào, có leo tám cái cây cũng không đánh được chủ ý đến bé ngoan.”
“Vấn đề là nằm ở chỗ đó.” Tô Bối Bối lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: “Đúng vậy, Long Bà âm La cũng không cần thiết phải tạo ra Lão Môn. Thiền chùa Kim Cương cũng đã đủ cho ông ta sử dụng rồi.huống chi Long Bà âm La chưa từng rời khỏi Xiêm La, khả năng không thể tiếp xúc gì đến bé ngoan được.”
“Chẳng lẽ âm Huyết Thần Sứ là một người hoàn toàn khác?” Nàng không khỏi rơi vào trầm tư: “Vì sao Long Bà âm La lại thừa nhận mình là âm Huyết Thần Sứ? Ngay cả Kịch Ngạo cũng thừa nhận Long Bà âm La chính là âm Huyết Thần Sứ mà.”
Lúc này, trong không khí vang lên một giọng mỉa mai: “Không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ, bởi vì các ngươi đều phải chết, cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Tô Bối Bối cả kinh, vội bay sang, tung chân đá về phía phát ra âm thanh.
“Oành.”
Lúc này, hang động dưới lòng đất lập tức sụp đổ. Một khắc đó đã khiến ba người Hạ Thiên đều bị vùi lấp.

Mấy tiếng sau, bản tin buổi sáng của Xiêm La đã thông báo một tin tức.
Khoảng 12h đêm qua, thiền chùa Kim Cương của thủ đô đột nhiên xuất hiện sụp đổ cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng những toàn bộ ngôi miếu đều bị sập, ngay cả phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều biến thành một cái hố to sâu không thấy đáy.
Cũng may đa số người đều ở tiền viện còn chưa bị sụp đã thoát khỏi tai nạn, nhưng Long Bà âm La ở thiện phòng hậu viện cùng với giám tự đều được tuyên bố mất tích.
Cảnh sát và nhân viên chữa cháy đều đã đến hiện trường tìm kiếm đám người cao tăng Long Bà âm La. Nguyên nhân sụp đổ cụ thể còn phải đợi kết quả phân tích của chuyên gia.
Lúc này, phú thương đầu trọc của Chung phủ mỉm cười khi đọc tin tức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận