Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2162. Không xứng

Ở trung tâm trận pháp, khoảng hai mét trên không trung, ánh sáng trắng hoà lẫn vào đám sương mù, mà trong đám mây sương mù này lại xuất hiện một cánh cửa lớn.
Tất cả mọi người trong quảng trường đều ngây ngẩn cả người, chăm chú nhìn cánh cửa này không chớp mắt, hiển nhiên là muốn xem ai sẽ đi ra khỏi đó.
Vài giây sau, từ cửa lớn hiện ra một thân ảnh, có vẻ là một người trẻ tuổi. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng màu trắng, đúng là một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là một thanh niên tuấn tú, mặc một bộ âu phục trắng được cắt may rất vừa vặn, lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười như có như không, rất có phong thái của một công tử thế gia.
“Hả? Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?” Ngay khi thanh niên mặc âu phục trắng xuất hiện, hắn đã cảm thấy bầu không khí không bình thường nên lập tức hỏi: “Người canh giữ toà đại trận này đang ở đâu rồi?”
Những người đứng vây xem thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói chuyện, bọn hắn chỉ nhìn trộm Hạ Thiên cách đó không xa.
“Ồ?” Nam nhân mặc âu phục trắng nhìn chằm chằm Hạ Thiên vài giây rồi nở nụ cười: “Ngươi chính là Hạ Thiên. Ta đã từng xem ảnh của ngươi rồi. Không thể ngờ mười hai năm trôi qua vậy mà người lại không thay đổi chút nào.”
Hạ Thiên uể oải nói: “Lại có tên ngốc ở đâu ra vậy?”
“A, từ lâu ta đã nghe nói ngươi có thói quen thuận miệng gọi người khác là đồ ngu ngốc, không ngờ chuyện đó vẫn không thay đổi.” Nam nhân mặc âu phục trắng không hề tức giận, ngược lại hắn còn cười tươi hơn: “Thế nào, chỗ bí cảnh này của ta có thú vị không?”
“Thật nhàm chán.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Nếu không phải vì Tiểu muội chân dài thích mạo hiểm, ta mới không thèm lãng phí thời gian ở đây đâu.”
“Chậc chậc! Phẩm vị của ngươi đúng là cao, một nơi như chốn thần tiên lại không thể hấp dẫn được ngươi.” Nam nhân mặc âu phục trắng có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng ngươi cứ tin ta đi, càng đi xuống dưới sẽ càng thú vị, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Không quan trọng.” Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn người thanh niên mặc âu phục trắng này, nàng luôn cảm thấy bên trong nụ cười của hắn ẩn giấu một chút hung ác nham hiểm, không giống người tốt lành gì.
“A, vị này chính là Ninh tiểu thư a, đúng là một đại mỹ nhân.” Nam nhân mặc âu phục trắng lại nhìn về phía Ninh Nhuỵ Nhuỵ, ánh mắt không nhịn được sáng lên: “Thật sự là xinh đẹp tuyệt trần, đẹp như thần tiên, đúng là cực phẩm…”
“Vị tiên sinh này khách sáo rồi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nghi ngờ không biết người ấy đang có tâm tư gì, vì vậy nàng chỉ có thể lạnh nhạt trả lời.
“Ha ha Hạ Thiên, ánh mắt lựa chọn nữ nhân của ngươi đúng là thiên hạ vô song, thật khiến người ta vô cùng ghen tị.” Nam nhân mặc âu phục trắng giả bộ ghen tỵ, bóp cổ tay thở dài nói: “Nếu như ta có diễm phúc như vậy thì tốt biết bao.”
“Được rồi, ngươi đừng giả vờ là đồ kém thông minh nữa.” Hạ Thiên tức giận nói: “Rõ ràng là ngươi thích nam nhân, vậy nên đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Sắc mặt nam nhân mặc âu phục trắng lập tức cứng đờ, nụ cười ban đầu đã vơi đi một nửa, biểu cảm của hắn cũng trở nên khá kỳ lạ.
“Hạ Thiên, ngươi đừng có nói nhảm nữa.” Tô Diệp có chút không kiên nhẫn: “Chúng ta nhanh đi xuống phía dưới đi, có lẽ vị tiền bối kia cũng đang nóng lòng chờ đợi rồi.”
Hạ Thiên lườm Tô Diệp một cái, không thèm để ý.
“A, ngươi chính là Tô Diệp, tu tiên giả được Tổ Tôn mời đến giúp nhà họ Viên chúng ta.” Bây giờ, nam nhân mặc âu phục trắng mới nhìn về phía Tô Diệp, hắn đưa tay ra: “Xin chào, ta là Viên Thế Xán, gia chủ của nhà họ Viên ở thành phố Quế. Sau này, chúng ta phải cùng nhau đồng tâm hiệp lực để làm nên nghiệp lớn lẫy lừng dưới trướng của Tổ Tôn.”
Tô Diệp còn không thèm nhìn nam nhân mặc âu phục trắng một cái, hắn vẫn chỉ nói với Hạ Thiên: “Ta đang nói với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?”
Nam nhân mặc âu phục trắng đưa tay ra giữa không trung, trên mặt viết đầy hai chữ lúng túng, thật lâu sau mới chậm rãi thu nắm tay lại, trong hắn mắt vẫn tràn ngập ý cười như không có chuyện gì xảy ra, hắn nói: “Nếu hai vị muốn xuống phía dưới, hai vị có thể nói với Viên mỗ một tiếng. Chỗ này của ta của ta có khẩu quyết truyền tống đi thẳng xuống tầng sâu nhất, có thể giúp cho mấy vị tránh được rất nhiều phiền phức.”
“Là tiền bối tu tiên đưa cho ngươi khẩu quyết?” Hiện tại, Tô Diệp mới hơi cảm thấy hứng thú, quay đầu nhìn về phía nam nhân mặc âu phục trắng.
“Đúng vậy.” Nam nhân mặc âu phục trắng cười nói: “Tô Diệp, còn Hạ Thiên nữa, các người có muốn không?”
Hạ Thiên trả lời thẳng thắn: “Ta không có hứng thú.”
“Mau nói cho ta biết, đừng làm chậm trễ thời gian của ta.” Tô Diệp bất mãn trừng mắt nhìn nam nhân mặc âu phục trắng: “Nếu không thì một quyền của ta sẽ đánh nổ đầu của ngươi đấy.”
Nam nhân mặc âu phục trắng cười với đôi mắt thành trăng lưỡi liềm: “Nếu các ngươi muốn, ta nhất định sẽ cho. Dù sao thì hai vị cũng coi như là đang làm việc giúp nhà họ Viên chúng ta…”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bất kể là nhà họ Viên hay nhà họ Phương gì đó vẫn còn chưa xứng để cho ta làm việc cho.” Hạ Thiên bất mãn ngắt lời của nam nhân mặc âu phục trắng: “Ta chỉ đến chơi với Tiểu muội chân dài, nhân tiện tới đánh tên ngốc mặc áo bào kia một trận.”
“Ta chính là thiên tài đệ nhất Bắc Hồ sơn trang, nhà họ Viên tính là thứ gì? Có tư cách gì để ta thay các ngươi làm việc?” Tô Diệp cũng khá bất mãn, lạnh giọng nói: “Nếu không phải vì có tiền bối tu tiên bảo vệ cho nhà họ Viên các ngươi, e là ta san bằng các ngươi từ lâu rồi, một đám sâu kiến cũng dám khoa chân múa tay với Tô Diệp ta.”
“Các ngươi…” Cuối cùng nam nhân mắc âu phục trắng cũng thu lại nụ cười, kìm nén lửa giận nói: “Hai vị không nên quá phận. Nhà họ Viên chúng ta cũng không phải là thế gia hay gọi như bên ngoài, mà là một thế gia đã che giấu nuôi dưỡng một nhóm cao thủ siêu phàm. Cho dù các ngươi là tu tiên giả, trước mặt quái vật vật khổng lồ nhà họ Viên cũng chỉ là thịt trên thớt mà thôi.”
“Lại một tên đầu óc có bệnh.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nhịn được thở dài một tiếng: “Những đệ tử thế gia này thật sự là bị nuông chiều đến hỏng. Bọn hắn chưa từng thấy qua cảnh đời, hết lần này tới lần khác cảm thấy mình là thiên hạ vô địch, mỗi một lời nói cử chỉ đều có thể nói là chết vì kiến thức nông cạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận