Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2364. Hắn không phải là người

"Còn muốn so võ công với ta hả?" Thiếu niên áo bào xanh nhếch miệng cười nhạo, liền đem kiếm còn vỏ, bày ra một thức mở đầu: "Thế thì để cho ngươi mở mang sự đáng sợ của Vạn Lung Động Thiên!"
Trước đây, thân thủ của A Cửu cũng không tệ, chỉ là sức mạnh chưa đủ, hiện tại trải qua tẩy tủy của Hạ Thiên, quyền cước đã vượt xa quá khứ.
Chỉ là, thiếu niên áo bào xanh ở trước mặt lại như thể là đọc vị, có thể ở thời điểm mấu chốt né tránh công kích của A Cửu.
"Tốc độ và sức mạnh khá ấn tượng." Thiếu niên áo bào xanh tựa hồ nảy sinh hứng thú, đánh rất cao hứng, còn thuận miệng bình phẩm đôi lời: "Tiếc là quyền cước không có chương pháp gì, xem ra ngươi quả thật không có môn phái truyền thừa. Bổn công tử hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý làm thị thiếp của ta không?"
"Ta làm con mẹ ngươi!" A Cửu không nuốt trôi cục tức, chửi một câu.
Thiếu niên áo bào xanh cũng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, không khỏi phỉ nhổ: "Tiên sư nó, không biết tốt xấu, vậy ngươi đi chết đi."
"Ngươi mới đi chết thì có." A Cửu vừa dứt lời, bỗng dưng cảm thấy thân thể căng lên, tựa hồ không nhúc nhích được nữa.
Lúc này, cơn sóng thần đã đến trước mặt bọn họ, hóa thành hơn mười con rồng nước khổng lồ, đột nhiên oanh tới.
"Oành!"
Dòng nước bắn lên, vài giây sau biển cả lại yên tĩnh trở lại, mà Hạ Thiên và A Cửu, cùng với tấm nệm và người bí ẩn bị âm Cực Hoàn gieo họa đến nỗi sống không bằng chết đều không thấy bóng dáng đâu.
"Ha ha, thống khoái, coi như có chút hả hê." Thiếu niên áo bào xanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vỗ tay cười đến mức cong cả eo, "Dám thách thức Lương Bắc Thần ta, quả thực là điếc không sợ súng, chỉ là đáng tiếc nữ nhân kia, xác thực là cực phẩm hiếm thấy ở giới trần tục."
"Ngươi mới là kẻ điếc không sợ súng." Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên giữa không trung.
Thiếu niên áo bào xanh nghe được âm thanh này, sắc mặt phút chốc liền trắng bệch, quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào mà Hạ Thiên với A Cửu đã xuất hiện ở trên bè trúc của hắn, thậm chí người bị âm Cực Hoàn phản phệ cũng ở đấy.
"Làm, làm sao các ngươi có thể trốn thoát khỏi Tứ Tượng Thủy Long Thuật của ta được!" Thiếu niên áo bào xanh chỉ vào Hạ Thiên, kinh ngạc không thôi, hỏi: "Pháp thuật của ta hẳn là không có sơ hở mới đúng, ngươi trốn thoát bằng cách nào?"
"Căn bản không cần sơ hở gì." Hạ Thiên lười biếng nói: "Dù là pháp thuật hay là trận pháp nào, người sử dụng cũng không thể đưa mình vào thế nguy hiểm, cho nên ngươi ở đâu, thì ở đó sẽ không có tí nguy hiểm nào. Đạo lý này chẳng phải rất dễ hiểu sao? Chỉ có đồ đần mới không biết."
Mặt của A Cửu hơi đỏ lên, tên lưu manh đáng chết này rõ ràng là cũng đang âm thầm châm biến nàng một trận.
"Ngươi tuyệt đối không phải là một tán tu đơn giản." Thiếu niên áo bào xanh lúc này cũng coi trọng Hạ Thiên, "Nói đi, sư thừa môn phái của ngươi rốt cuộc là ai hoặc là động thiên nào?"
Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đã nói rồi, ta không môn không phái, nhưng mà vợ của ta có mấy người quả thật có môn phái. Thần Tiên tỷ tỷ còn có vợ Nữ Hoàng đều là người của Phiêu Miểu Tiên Môn, hơn nữa muội muội chân dài là Nhật Nguyệt Tiên Môn."
"Phiêu Miểu Tiên Môn? Nhật Nguyệt Tiên Môn?" Thiếu niên áo bào xanh nhíu chặt lông mày, bất mãn nói: "Trong nhất tông, hai viện, tam môn, tứ phái, ngũ động thiên, sáu phúc địa của Tiểu Tiên Giới, căn bản không có hai môn phái này, ngươi rõ ràng là đang giỡn mặt với ta?"
Hạ Thiên trừng người này một cái, không vui nói: "Ta nói chính là Tiên Vân đại lục, cái gì mà Tiểu Tiên Giới, xưa giờ chưa từng nghe qua, ta còn nghi là đồ đần ngươi đang nói hươu nói vượn."
"Nếu hai vị đã không muốn thẳng thắn nói với nhau, quên đi." Thiếu niên áo bào xanh chắp tay đứng, lạnh lùng nói: "Bổn công tử còn có chuyện, không rảnh ở đây nói nhảm với các ngươi, lần này sẽ tha các ngươi một mạng, các ngươi đi đi."
A Cửu giận quá hóa cười, bực bội nói: "Ngươi nói cái quái gì thế, rốt cuộc là trí nhớ của ngươi không tốt, hay là đầu óc có vấn đề, mới vừa nãy còn muốn đánh muốn giết bọn ta, bây giờ thì lại nói tha bọn ta một mạng, thật coi bọn ta là Bồ Tát bùn dễ ức hiếp à?"
"Làm nào, lẽ nào ngươi còn dám ra tay với ta hay sao?" Thiếu niên áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, "Ta chính là đệ tử của Vạn Lung Động Thiên, dù cho các ngươi dám có một tí bất kính với ta, các ngươi và cả gia tộc của các ngươi cũng sẽ vạn kiếp bất phục."
Đùng!
"Có cái gì mà không dám." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đạp thiếu niên áo bào xanh.
Trong lòng thiếu niên áo bào xanh xem thường không ngớt: "Tốc độ chậm như vậy, còn muốn đạp trúng bổn công tử, quả thực là nằm mơ giữa ban... Ặc!"
Cái chữ “ngày” còn chưa nói ra, thiếu niên áo bào xanh bị vô lê cực mạnh như một trái banh, cả người bay lên trời, chưa tới nửa giây là đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
A Cửu nhìn bầu trời đen kịt và mặt biển, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác mệt mỏi, nhíu mày nhìn người bị âm Cực Hoàn ô nhiễm đến nỗi không ra hình người, không khỏi hỏi: "Xử lý tên này như thế nào đây?"
"Cửu nha đầu, nàng quản hắn làm gì, trực tiếp vứt xuống biển là xong." Hạ Thiên hững hờ nói.
"Nói bậy, hắn còn chưa có chết mà." A Cửu cũng là bác sĩ, đương nhiên biết tiếng tim đập và hô hấp của người nọ dù yếu ớt, nhưng còn chưa tới mức ngừng, nàng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, "Nếu ngươi có thể cứu hắn, thì cứu hắn đi, nói thế nào cũng là một sinh mạng."
Lúc này, Hạ Thiên đáp lại: "Cửu nha đầu, hắn không cần cứu, cứu hắn là đang hại hắn."
"Là sao?" A Cửu không hiểu.
"Bởi vì hắn đã không phải là người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận