Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2844: Gõ chữ chỉ có con đường chết!

Y Tiểu Âm im lặng một chút, sau đó hỏi tiếp: “Ngươi có phương thức liên lạc với phòng làm việc Long Thần điện không?”
“Có chứ, chúng ta còn gặp mặt nhau. Bọn họ có văn phòng làm việc tại Giang Hải, còn cho ta danh thiếp, để ta đưa cho ngươi.” Tàng Long đảo chủ thích nhất nghe lời mỹ nữ. Hắn ta mở tủ đảo một hồi, một lát sau mới lôi ra được một tấm danh thiếp: “Chính là cái này.”
“Được rồi.” Y Tiểu Âm liếc qua, nhớ kỹ tin tức trên danh thiếp.
Hạ Thiên tất nhiên cũng nhìn thấy. Hắn hỏi: “Bản thảo quyển sách kia đâu?”
“Trong máy tính của ta, ngươi muốn xem sao, ta có thể gửi cho ngươi một bản.” Tàng Long đảo chủ không biết Hạ Thiên hỏi là có ý gì, đành phải trả lời.
“Ta chẳng hứng. Còn nữa, về sau ngươi đừng viết tiểu thuyết nữa, một chữ cũng không cho phép viết.” Hạ Thiên nói xong một câu, sau đó biến mất ngay lập tức.
Tàng Long đảo chủ có chút khó nói: “Đại ca, ta là tác giả tiểu thuyết mạng, dựa vào gõ chữ để nuôi sống cả nhà. Không gõ nữa, ngươi nuôi ta sao?”
Hạ Thiên lười trả lời thêm, biến mất chẳng thấy đâu.
“Hắn nói như thế nào thì ngươi cứ làm như thế đó.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Hy vọng chuyện hôm nay không làm khó ngươi. Tất cả các phí tổn, lát nữa sẽ có tập đoàn Thần Y gọi cho ngươi.” Nói xong, nàng cũng biến mất không thấy đâu.
Tàng Long đảo chủ mở to mắt nhìn, cảm giác giống như thấy quỷ. A, không đúng, chắc là gặp thần.
Một lát sau, hắn ta khôi phục tinh thần, hô ra ngoài cửa sổ: “Các ngươi không định mua quyển khác sao? Ta có mấy quyển tiểu thuyết không tệ, đô thị, ngôn tình, huyền huyễn. Ta bán phá giá dọn kho, ngươi có cần suy nghĩ thêm không?”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, không có ai trả lời.
“Haiz, vừa rồi không phải nằm mơ chứ? Được rồi, ta đi gõ chữ thôi, mấy ngày nữa phải giao bản thảo rồi.” Tàng Long đảo chủ hơn nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, vỗ vào mặt của mình, sau đó trở lại trước máy tính.
Hắn ta đang định gõ chữ, kết quả nhìn lại, màn hình máy tính đen thui, sau đó CPU truyền đến mùi cháy khét: “A, tiêu rồi, tiêu rồi, bản thảo của ta, máy tính của ta, lần này mất sạch rồi.”
Reng reng!
Điện thoại di động vang lên một tin nhắn.
Tàng Long đảo chủ lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của ngân hàng công thương: “Ồ, tập đoàn Thần Y đúng là gửi tiền cho ta. Để xem bao nhiêu, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm…A?”
“Để ta đếm lại lần nữa, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn, mẹ nó, năm trăm triệu…?” Con mắt Tàng Long đảo chủ như muốn lồi ra. Hắn ta quay lại đập máy tính một cái: “Còn viết tiểu thuyết cái rắm gì nữa? Viết tiểu thuyết chỉ có một con đường chết.”
Một bên khác, Hạ Thiên và Y Tiểu Âm rời khỏi Tàng Long đảo, đến thẳng phòng làm việc Long Thần điện. Về phần vận mệnh của Tàng Long đảo chủ như thế nào, bọn họ không quan tâm.
“Chính là chỗ này.” Hạ Thiên đứng trên đỉnh một cao ốc, nhìn văn phòng tòa nhà đối diện.
Y Tiểu Âm gật đầu: “Chính là chỗ này, ngươi định làm gì?”
“Còn làm gì?” Hạ Thiên nhếch miệng, nắm đấm đánh ra: “Cứ làm như vậy đi.”
Bành.
Tầng lầu tòa nhà đối diện trong nháy mắt nổ tung.
Y Tiểu Âm cũng không ra tay ngăn cản Hạ Thiên, nàng nhìn thấy bên trong tầng lầu này chỉ có một người, trên thân người này có khí tức quỷ dị ba động. Cho nên, nàng chỉ gom lại những vật dụng nguy hiểm như kính vỡ, xi măng và cốt thép di chuyển đến một ngọn núi hoang gần đó.
“Ha ha ha, không nghĩ đến lại để cho ngươi tìm được đến nơi này.” Một bóng người xuất hiện trước mặt Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Nhưng chiến trận này có phải chơi hơi lớn rồi không?”
Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn người đến: “Ngươi bớt nói nhảm đi. Hôm nay ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận.”
“Hạ Thiên, không phải chỉ là một trò đùa nho nhỏ thôi sao, ngươi cần chi phải tức giận đến như vậy?” Người đến đắc ý, trêu chọc Hạ Thiên: “Huống chi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta lại biết rõ chuyện của Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị đến như vậy sao?”
“Ta chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bây giờ ta chỉ muốn đánh chết ngươi.”
Người đến khoát tay: “Đừng, tuyệt đối đừng. Ta không phải đối thủ của ngươi, chịu không được một quyền hai cước của ngươi đâu. A!”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã đánh một quyền vào mặt người này.
Người này giống như quả đạn pháo bay ra ngoài mấy ngàn mét, nặng nề đập vào ngọn núi hoang, tạo thành một cái hố cực lớn.
“Vẫn còn chưa xong đâu, ngươi đừng giả bộ chết.” Hạ Thiên nói.
Vèo một tiếng, một người nhảy lên từ trong cái hố, nói với Hạ Thiên: “Này, ngươi đừng có quá đáng. Ngươi thật sự cho rằng ngươi vô địch thiên hạ sao?”
Bành!
Trả lời hắn ta vẫn là nắm đấm của Hạ Thiên. Hắn ta không cách nào né tránh.
“Mẹ kiếp, ngươi cho rằng lão tử là con mèo bệnh, mặc cho ngươi đánh?” Người kia hiển nhiên đã nóng lên, vận linh khí quanh thân, một chưởng đánh tới Hạ Thiên.
Một chưởng này mang theo linh khí và thần uy khổng lồ, thậm chí sau lưng người kia còn hiện ra một hư ảnh cực lớn, giống như tiên phật hàng thế.
“Làm màu, chẳng khác nào cái rắm!” Hạ Thiên nhếch miệng, giơ cao nắm đấm chẳng có gì đặc biệt, đập thẳng vào mặt đối phương.
Bành.
Người kia một lần nữa bị đánh vào trong hố, nhưng lần này dường như không bò dậy nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận