Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3420: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác

“Anh rể, ngươi đạp ta làm gì?”
Ninh Thụy Thần từ dưới đất bò dậy, có chút tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Hại ta mất mặt đến như vậy.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu đáp lại: “Rõ ràng chính ngươi đứng không vững, ngã tư thế chó đớp cứt, ngươi đừng có đổ lên đầu ta như vậy.”
“Chẳng lẽ ta là đứa bé ba tuổi hay sao?” Ninh Thụy Thần không thể không phản bác: “Anh rể, ngươi đẩy thì cũng đã đẩy, ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi đừng không chịu thừa nhận như thế.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Được rồi, có người ngoài ở đây, các ngươi cãi nhau cái gì chứ?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn hai người, tức giận nói.
Ánh mắt Diệp trợ lý Chiêm gia hiện lên dị dạng. Vừa rồi, rõ ràng hắn ta lén lút bắn ra một độc châm, vốn muốn thăm dò bản lãnh Hạ Thiên một chút.
Kết quả cái gì cũng không kiểm tra ra, độc châm còn mất đi tung tích. Hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy độc châm rốt cuộc đã bắn vào cơ thể của ai.
Tình huống như thế, hoặc là Hạ Thiên cao thâm mạt trắc, hoặc chính hắn ta quá bất cẩn.
“A, không sao. Ta chỉ đến đưa thiệp mời thôi mà.” Trên gương mặt Diệp trợ lý vẫn là thái độ ngạo mạn: “Chín giờ tối, khách sạn Quế thành, Chiêm gia kính mời hai vị đến tham dự.”
“Được, chúng ta sẽ đến đúng giờ.” Ninh Nhụy Nhụy dùng tay tiếp nhận thiệp mời. Mặc dù nàng đã dự đoán được Chiêm gia nhất định đánh chủ ý xấu, nhưng nàng cũng muốn đến đó xem Chiêm gia có thể giở trò gì.
Ninh Thụy Thần cười nói: “Ta nhất định sẽ đến.”
“Được, ta xin phép.” Diệp trợ lý khẽ gật đầu, quay người rời đi, bước vào chiếc BMW màu trắng, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Không bao lâu sau, Diệp trợ lý gọi điện thoại cho Chiêm Cao Hạc.
“Chiêm tổng, là ta, Tiểu Diệp.” Diệp trợ lý nhẹ giọng báo cáo: “Thiệp mời đã được đưa đến tay Hạ Thiên, còn có Ninh Nhụy Nhụy, đồng thời cũng theo lời dặn của ngài, thăm dò bọn họ một chút.”
Giọng nói lạnh lùng của Chiêm Cao Hạc truyền đến: “Như thế nào?”
“Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy dường như cũng không phát hiện độc châm, bất luận thần sắc, tư thái hay là ánh mắt đều không có bất kỳ thay đổi nào.” Diệp trợ lý cẩn thận tìm từ, cũng không dám giấu diếm: “Ở đó còn có một nam thanh niên. Hắn ta giả vờ ngã sấp xuống thu hút sự chú ý của ta, chỉ là không biết cố ý hay là vô tình.”
Chiêm Cao Hạc lạnh giọng nói: “Nói cách khác, ngươi có khoảnh khắc không nhìn thấy biểu hiện của Hạ Thiên, đúng không?”
“Đúng.” Diệp trợ lý giống như rơi vào hầm băng, lập tức nhận sai: “Ta sai rồi, xin Chiêm tổng trách phạt.”
“Bây giờ ta không rảnh để xử phạt ngươi, tự ngươi xử lý đi.” Khi Chiêm Cao Hạc khiển trách, đều không có sắc thái tình cảm: “Thiên Thiên xảy ra chuyện, ngươi lập tức đi tìm nó cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn nữa, trước chín giờ tối nay, ta nhất định phải biết được rốt cuộc là do ai làm. Nếu ngươi không điều tra ra được, ngươi hãy nhảy hố tự sát đi.”
“Vâng, ta lập tức đi làm ngay.” Diệp trợ lý cúp điện thoại, toàn thân trên dưới đổ mồ hôi lạnh: “Quay đầu, đến bể bơi.”
Nói xong, con ngươi của hắn ta bỗng nhiên đảo một vòng, sửa lại: “Không, đến câu lạc bộ Ngự Đế Vân.”
Lái xe gật đầu, lập tức đổi hướng, chậm rãi chạy đến chỗ Diệp trợ lý đã nói.

Ninh gia, trong viện.
“Vị trợ lý đó có phải có vấn đề hay không?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thiếp mời hai lần, cũng không có gì đặc biệt, vì thế liền quay sang Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Tiểu muội chân dài, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra cái gì?”
“Ngươi còn giả ngu với ta?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Khi Diệp trợ lý đưa thiếp mời, dưới đáy không phải cất một cây ngân châm sao?”
“A, tiểu muội chân dài, nhãn lực của nàng tăng lên rồi, vậy mà cũng thấy được.” Hạ Thiên mỉm cười một tiếng.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Ngươi lại coi ta là nữ nhân vừa ngu vừa mù phải không?”
“Ừm.” Hạ Thiên nhẹ gật đầu, nhưng rồi nghiêm túc an ủi: “Tuy nhiên, nàng đừng nản chí. Ta vẫn thích nàng như cũ. Nếu nàng muốn trở nên thông minh, ta cũng có cách.”
“Dừng lại.” Ninh Nhụy Nhụy đưa ra thủ thế tạm dừng. Nàng đoán được Hạ Thiên sẽ nói cái gì sau đó.
Ninh Thụy Thần bên cạnh cau mày, khó hiểu hỏi: “Nhụy Nhụy tỷ, anh rể, tại sao ta nghe không rõ các ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi nghe không rõ thì thôi, không ai cần ngươi rõ cả.” Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn đứa em họ của mình, dò xét trên dưới: “Ngươi có cảm thấy cơ thể của mình có chỗ nào không khỏe hay không?”
“Không có.” Ninh Thụy Thần khó hiểu đáp.
Ninh Nhụy Nhụy cau mày. Vừa rồi, lúc còn ở cổng, nàng thật sự nhìn thấy một cây ngân châm bay ra từ thiếp mời. Trong lúc nàng đang chăm chú nhìn, Ninh Thụy Thần liền ngã một cái, di chuyển ánh mắt của nàng, đến mức nàng không thấy rốt cuộc cây ngân châm kia đã bắn đi đâu.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ một chút, đại khái cũng có thể đoán được hướng đi của ngân châm.
Đầu tiên, Hạ Thiên không có khả năng trúng chiêu, hơn nữa Hạ Thiên cũng không thể để nàng trúng chiêu. Tiếp theo, chỉ còn hai người. Một người chính là Diệp trợ lý đã bắn ra ngân châm, một người chính là em họ của nàng.
“Ngươi không thoải mái thì cứ việc nói thẳng, không cần chịu đựng.” Ninh Nhụy Nhụy khuyên nhủ.
Ninh Thụy Thần cảm thấy có chút buồn cười: “Nhụy Nhụy tỷ, không phải chỉ ngã một cái thôi sao? Có gì ghê gớm đâu. Ta cũng không phải đứa bé, tại sao có thể vì chút chuyện đó mà cơ thể không cảm thấy thoải mái chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận