Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2580: Ngoắc tay có tác dụng gì?

“Chỉ có ngần đó thôi sao?” Gã thực khách giống như uống rượu, uống một hơi cạn sạch: “Không đủ, không đủ. Cho ta thêm vài bát nữa.” Lại thêm mấy bát vào bụng, một chút cảm giác vẫn không có, cứ uống từng bát như vậy hơi tốn sức.
Người bên cạnh khó hiểu, không biết tại sao người này lại thay đổi, lại thấy sức ăn của người này khá lớn. Tuy cháo là thức ăn lỏng, nhưng uống liền mấy bát, bụng cũng phải trướng lên chứ.
“Đừng múc nữa, ngươi đưa luôn nồi cháo cho ta.” Thật ra, gã thực khách đã cảm thấy no, nhưng bộ não nói cho hắn ta biết, hắn ta vẫn chưa no. Hắn ta không thể khống chế cơ thể, lại không cách nào phản kháng, vọt đến trước nồi cháo, nâng nồi lên miệng húp ực ực.
Cảnh tượng này gây nên náo động. Người chung quanh mất hứng thú với Hạ Thiên và Tô Bối Bối, vội quay điện thoại về phía người này.
“Đám người kia đúng là nhàm chán, cái này có gì hay đâu mà quay.” Tô Bối Bối lắc đầu. Nàng không cần nghĩ cũng biết gã thực khách là do Hạ Thiên động tay. Nàng cũng không muốn can thiệp. Hắn ta hoàn toàn gieo gió gặt bão.
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu, ngươi yên tâm đi, trong điện thoại của mấy người kia không có hình ảnh của chúng ta đâu.”
“Ngươi còn có bản lãnh này sao?” Tô Bối Bối tò mò hỏi: “Chẳng lẽ châm pháp của ngươi cũng có tác dụng đối với máy móc?”
Hạ Thiên nói: “Bé ngoan sẽ hỗ trợ xóa bỏ.”
“Ừm.” Tô Bối Bối cũng không cảm thấy đắc ý, chẳng qua chỉ là thêm một người làm công cụ.
Rất nhanh, hai người đã ăn xong điểm tâm, sau đó tính tiền rời đi.
Gã thực khách kia vẫn còn đang húp cháo hoa. Gương mặt rõ ràng đã uể oải nhưng động tác nuốt vẫn không do dự, cũng không biết hắn ta thật sự thích húp cháo hoa hay là đầu óc có bệnh nữa.
“Bối nha đầu, chúng ta về lều ngủ một giấc nữa đi.” Hạ Thiên đi chưa được bao xa đã quay sang nhìn Tô Bối Bối, cười nói: “Bây giờ thời tiết tốt đến như vậy, nếu chúng ta không đi ngủ, đúng thật là đáng tiếc.”
“Ngủ cái đầu ngươi đấy.” Tô Bối Bối tức giận nói: “Người ta đã thu lại lều của ta, vé xe ta cũng đã cho người đặt. Lát nữa, ta sẽ quay về Giang Hải.”
“Đâu nhất thiết phải vội như thế.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Bên ngoài còn nhiều thứ chưa chơi mà. Không phải cô thích đi du lịch sao? Chúng ta có thể du ngoạn khắp nơi. Có ta giúp cô, cô nhất định sẽ vui vẻ gấp đôi.”
Tô Bối Bối nhăn mũi, nói với Hạ Thiên: “Ngươi nghĩ hay lắm, người vui vẻ gấp đôi tuyệt đối là ngươi mới đúng. Hơn nữa, ta quay về Giang Hải cũng không phải muốn tránh ngươi, ta thật sự có việc quan trọng cần làm.”
“Việc quan trọng gì chứ.” Hạ Thiên nói: “Để Vợ Tiểu Y Y đi làm không được sao?”
“Chuyện kinh doanh nào đơn giản như vậy.” Tô Bối Bối tức giận: “Ngươi cho rằng Lam Y Nhân là người vạn năng sao. Có một số việc nàng ấy còn chưa quen thuộc, còn cần ta đích thân xử lý.”
Hạ Thiên không hiểu: “Trước kia, không phải cô cũng đã chạy qua mấy lần rồi sao?”
“Ta chạy là vì ai?” Tô Bối Bối nói: “Còn không phải do ngươi à?”
“Bối nha đầu, ta không phải quái vật, cô chạy cái gì?” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cô không cần thiết phải như vậy. Nếu cô không đồng ý, ta tuyệt đối không làm gì cô. Nhưng nếu cô chạy, ta nhất định sẽ tìm đến cô.”
Tô Bối Bối thở dài: “Được rồi, ta biết rồi, về sau ta không tránh ngươi nữa.”
“Một lời đã định?” Hạ Thiên bỗng nghiêm túc lại: “Chúng ta móc nghéo, về sau không cho cô đổi ý.”
“Ngươi có phải trẻ con không? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà đòi nghéo tay?” Tô Bối Bối: “Xã hội bây giờ, cho dù có ký hợp đồng cũng có thể đổi ý, nghéo tay có tác dụng gì đâu.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Người khác có tác dụng hay không ta không biết, nhưng đối với ta, nó nhất định sẽ có tác dụng.”
“Được rồi, ta biết ngươi lợi hại rồi.” Tô Bối Bối nghĩ lại, đích thật Hạ Thiên có thủ đoạn thần kỳ này, đành phải nghéo tay với hắn: “Ngươi cũng nên nhớ những gì ngươi đã nói.”
“Lời mà ta đã nói, ta tuyệt đối sẽ không quên, cũng sẽ không làm trái.” Hạ Thiên làm ra vẻ nghiêm túc: “Nhất là đối với nữ nhân của ta, xưa nay ta lại càng không nói dối, càng không nuốt lời.”
Tô Bối Bối nhẹ gật đầu. Nàng đích thật có thể tin tưởng hắn ở phương diện này.
Hạ Thiên mỉm cười xích lại gần mặt Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, chúng ta đã ký kết thệ ước quan trọng như vậy, có phải chúng ta nên chúc mừng một chút hay không?”
“Ngươi đang có ý định kỳ quái gì thế?” Tô Bối Bối nhìn gương mặt tươi cười trước mặt mình, biết Hạ Thiên nhất định đã nghĩ ra chuyện gì đó: “Ngươi đừng có lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của ta. Ngươi đứng đắn hơn một chút được không?”
“Trước giờ ta vẫn luôn đứng đắn mà.” Hạ Thiên nghiêm mặt: “Bối nha đầu, thành kiến của ngươi đối với ta đã quá sâu rồi. Ta quyết định tiến hành trừng phạt ngươi, để ngươi biết ông xã không cho phép bị hiểu lầm.”
“Cái quỷ gì thế?” Tô Bối Bối khó hiểu hỏi.
Hạ Thiên không nói hai lời, ôm ngang Tô Bối Bối, lắc mình một cái biến mất ngay tại chỗ. Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là trên một chiếc giường trong một căn phòng, là căn phòng mà trước đó Y Tiểu Âm đã đặt. Y Tiểu Âm và Triệu Thanh Thanh rút đi sớm, vẫn còn chưa trả phòng.
“Tên háo sắc chết tiệt, vừa nãy ngươi đã đồng ý cái gì chứ, tại sao bây giờ ngươi lại đổi ý rồi?” Tô Bối Bối gấp lên, bắt đầu giằng co.
“Bối nha đầu, cô đừng kích động.” Hạ Thiên châm cho Tô Bối Bối một châm, để nàng yên tĩnh lại: “Thần kinh của cô quá căng thẳng, trước hết ta sẽ giúp cô thả lỏng một chút.”
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên âm thanh “a, a, a” rất có tiết tấu.
Đương nhiên, Hạ Thiên chỉ xoa bóp cho Tô Bối Bối, cái gì khác cũng không có làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận