Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1977. Tiểu nhân

“Này, ba của Lam Lam có lai lịch không nhỏ, nhà hắn khá giàu có, nhưng ba của Lam Lam thật sự là mất tích sao? Nhưng tại sao nhà hắn không tiếp tục tìm hắn?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ vừa đọc thông tin vừa lẩm bẩm một mình: “Ôi, hoá ra là trở mặt với gia đình, hình như nhà hắn còn tưởng hắn vẫn ở trong khe núi này chưa ra ngoài ấy chứ.”
“Mẹ của Lam Lam khá xinh đẹp đấy.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tiếp tục xem thông tin: “Không tìm thấy dấu vết của nàng ấy trong thành phố, chẳng lẽ nàng ấy thật sự…”
Thực ra bé ngoan tìm được rất nhiều thông tin nhưng đa số là thông tin về ba của Lam Lam và gia tộc của ba nàng, về phần mẹ của Lam Lam thì tình huống tương đối đơn giản, dù sao mẫu thân nàng cũng là người quê gốc ở đây, không có gì đặc biệt, mà thông tin của bé ngoan cũng nói rõ không có dấu vết ba mẹ của Lam Lam ở thành phố.
Như vậy cũng có nghĩa là, có lẽ ba mẹ của Lam Lam đã thật sự như lão thôn trưởng lo lắng, đều là gặp chuyện không may, có thể bọn họ chưa từng rời khỏi thôn núi này.
Nếu đúng như vậy thì dữ nhiều hơn lành.
“Được rồi, trả lại điện thoại cho ngươi.” Đọc thông tin xong, Ninh Nhuỵ Nhuỵ trả lại điện thoại cho Hạ Thiên.
Một lúc sau, Ninh Nhuỵ Nhuỵ vẫn là không nhịn được nói: “Chúng ta thực sự không đi giúp sao? Bây giờ họ cũng không qua nổi đâu.”
“Không đi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ta đã giúp họ quá nhiều rồi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không nói nên lời, dù sao những lời này cũng hoàn toàn chính xác, Hạ Thiên quả thực đã giúp rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ hắn, hầu hết những người trong máy bay đều đã trực tiếp chết.
“Nhuỵ Nhuỵ tỷ tỷ, ngươi muốn đi sao?” Lúc này, Lam Lam tỉnh dậy: “Ta có thể để Bác Lang đi cùng ngươi.”
“Này, ta vẫn muốn đi giúp họ, vả lại tất cả tình nguyện viên đều đã đi hết rồi, chỉ có một mình ta là không đi thì không hay lắm.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ một mặt muốn giúp đỡ, nhưng mặt khác, nàng cảm thấy không có việc gì làm, thật là không thể ngồi yên mà.
“Tiểu muội chân dài, nếu cô chán thì chúng ta lên giường làm gì cho vui đi.” Hạ Thiên mở to mắt, uể oải nói.
“Ngươi nghĩ hay lắm!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng: “Này, tóm lại ta muốn đi qua, ngươi có thể đi với ta hoặc cứ chơi ở đây một mình đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đứng dậy, nàng không muốn làm gối cho Hạ Thiên nằm cả đêm, vả lại nàng cảm thấy, Hiệp hội tình nguyện thực sự cần nàng giúp đỡ.
Thật ra nhận định của Ninh Nhuỵ Nhuỵ là đúng, trên núi không có nhiều không gian thoáng đãng, địa điểm lớn nhất chính là trường học hội tình nguyện viên, lúc này nhân viên trên máy bay đang cùng hành khách đi về phía trường học, chuẩn bị tạm trú tại đó.
Đương nhiên họ đã gọi cảnh sát, chỉ là thực sự không chắc khi nào lực lượng cứu hộ sẽ đến, dù sao thì ở nơi này không có công cụ tối tân như trực thăng cứu hộ.
Nếu như lái xe qua sẽ không lên núi được, tóm lại bọn họ cảm thấy dù là cảnh sát hay bác sĩ thì trong thời gian ngắn sẽ không tới được.
“Hội trưởng Vương, nơi này không thể chứa nhiều người như vậy, mọi người đều bị thương, cũng không thể cứ qua đêm ở bên ngoài được, anh có thể thảo luận với làng ở đây xem nhà của ai có thể cho ở lại qua đêm được không, đặc biệt là có vài người bị thương nặng, trước khi cứu hộ đến, chúng ta hãy tìm một nơi tốt hơn cho họ nghỉ ngơi nhé?” Một tiếp viên hàng không thảo luận với Vương Siêu.
“Ta biết có một nơi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, mà không phải ai khác đang nói, chính là Đổng Khiết, hắn bước nhanh tới chỗ tiếp viên: “Cách đây không xa có một biệt thự, điều kiện ở đó rất tốt, ta có thể đưa các ngươi đến đó, nhưng họ có muốn cho các ngươi ở hay không thì ta không thể đảm bảo.”
Đổng Khiết vừa nói như vậy, những người trong Hiệp hội tình nguyện đã biết ngay hắn nói đúng, mà họ đều cảm thấy là Đổng Khiết đang cố tình gây phiền phức cho cô bé kia, chủ yếu là vì trước đây suýt bị chó cắn nên bây giờ vẫn còn ghi hận.
“Thật sự có một nơi như vậy sao?” Tiếp viên nghe vậy thì rất vui, sau đó nhìn Vương Siêu: “Hội trưởng Vương, ngươi có thể giúp chúng ta đi nói chuyện được không? Các ngươi hẳn là quen thuộc với những người trong làng hơn nhỉ?”
“Đào tiểu thư, thật ra chúng ta cũng là mới đến hôm nay.” Vương Siêu hơi bất đắc dĩ, hắn đã biết cô tiếp viên này họ Đào, tên đầy đủ là Đào Mi, là tiếp viên hàng không: “Về phần biệt thự kia, tình hình hơi đặc biệt…”
“Có gì đặc biệt? Không phải bây giờ Ninh tiểu thư đó đang sống ở đây sao? Dù tiểu nha đầu đó không thể nói chuyện, nhưng Ninh tiểu thư xinh đẹp mà tốt bụng như kia, sẽ không không để mọi người sống ở đó chứ?” Đổng Khiết ở bên cạnh ngắt lời Vương Siêu.
Bây giờ Đổng Khiết rất khó chịu, thật ra trước đây từ xa hắn đã nhìn thấy, biết Ninh Nhuỵ Nhuỵ và Hạ Thiên đang ở trong sân biệt thự, hắn cũng nhìn thấy cảnh đám người Ninh Nhuỵ Nhuỵ ăn lẩu ở ngoài sân, chỉ là hắn không dám tới gần, hiện tại hắn cảm thấy tiểu nha đầu kia là nhằm vào hắn, thậm chí còn cảm thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng nhằm vào hắn.
Nhưng hắn cũng không dám làm phiền Ninh Nhuỵ Nhuỵ, dù sao trước đó hắn cũng đã phát hiện Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất lợi hại, vả lại bạn trai của Ninh Nhuỵ Nhuỵ hiển nhiên cũng không dễ gây sự, nhưng bây giờ có cơ hội làm phiền họ, hắn vẫn rất vui vẻ. Theo quan điểm của Đổng Khiết, để hàng chục người đến biệt thự đó sẽ khiến Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ không thể yên ổn vượt qua đêm này, tuy bản thân không được lợi gì nhưng nỗi đau của người khác cũng có thể là hạnh phúc của hắn.
“Ninh tiểu thư?” Lúc này, tiếp viên hàng không Đào Mi không kìm được mà hỏi: “Ninh tiểu thư nào?”
“Còn có thể là Ninh tiểu thư nào nữa? Không phải chính là huyền thoại thể thao nổi tiếng sao?” Đổng Khiết hừ nhẹ một tiếng: “Ninh tiểu thư của chúng ta nói là nàng ta đến đây để giúp dạy học, bây giờ lại sống trong biệt thự với bạn trai của mình, hẳn là cảm thấy thoải mái lắm.”
“Đổng tiên sinh, nếu ngươi cảm thấy thời gian này ta rất thoải mái, chi bằng chúng ta đổi thử, bây giờ ngươi đến biệt thự bồi bạn trai ta thử xem sao?” Lúc này, một giọng nói vang lên, mà nói chuyện không phải ai khác, chính là Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“A, Ninh tiểu thư, thật sự là ngươi sao? Không ngờ có thể gặp ngươi ở đây, ta thật sự là fan hâm mộ của ngươi đấy, đúng rồi, con gái ta cũng rất thích ngươi.” Đào Mi rất vui mừng, nhưng cũng tiết lộ sự thật mình có một đứa con gái.
Tất nhiên, không ai quy định tiếp viên hàng không không được có con gái.
Không đợi Ninh Nhuỵ Nhuỵ nói chuyện, Đào Mi đã ngay lập tức giới thiệu bản thân: “Đúng rồi, Ninh tiểu thư, ta tên là Đào Mi, là tiếp viên trưởng trên chuyến bay này, xem ra ta thật sự may mắn, không chỉ những người trên chuyến bay không sao mà ta còn có thể gặp được Ninh tiểu thư…”
“Tiếp viên trưởng, trước hết vẫn nên giải quyết những người này trên máy bay đi, ta thấy có vài người bị thương nặng.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nói: “Có phải cứu hộ tạm thời không đến được không?”
“Đúng vậy, ta đã gọi điện thoại, họ biết chúng ta không có ai chết, dường như không đặc biệt chú ý đến, ngoài ra điều kiện cứu hộ thực sự có hạn, ở thị trấn gần nhất cũng không có máy bay cứu hộ, họ đồng ý cử một chiếc trực thăng đến nhưng họ còn phải xin phép, ngoài ra đây là khu vực đồi núi, điều kiện bay vào ban đêm không tốt lắm, tóm lại theo ta dự đoán thì chắc chắn đêm nay sẽ không có ai tới.” Đào Mi trông hơi bất lực: “Cho nên ta cảm thấy chúng ta nên tự mình nghĩ ra giải pháp trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận