Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4199: Đầu của ngươi có thể quyên góp được rồi

“Cha, có phải là…”
Bạch Thi Tình nghĩ đến một góc độ khác, có chút do dự: “Có phải hội trưởng lão cho rằng mảnh vỡ thần hạch của Huyền Dương Tiên Đế mà cha vừa nói lúc nãy là của tộc chúng ta hay không?”
“Không thể nào.” Nam nhân bạch bào quả quyết lắc đầu: “Chuyện này, trước đó ta chưa từng nói qua với bất cứ người nào. Làm sao bọn họ biết được?”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút buồn cười nói: “Ngươi không có nói qua, nhưng ngươi có thể đảm bảo tên Huyền Dương Tiên Đế ngu ngốc kia không nói với người khác không?”
“Hạ tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì…”
Nam nhân bạch bào thuận theo khả năng này đoán tiếp, trong lòng sợ hãi: “Tên khốn kiếp đó còn chơi chiêu này nữa.”
“Đúng là đủ ác độc.” Ánh mắt Bạch Thi Tình đảo vòng vòng, cũng hiểu ra.
“Có ý gì vậy?” Bạch Bích Tiêu không rõ ràng cho lắm, cảm giác muốn gia nhập vào nhóm chat của ba người kia những bị bọn họ chặn bên ngoài vậy.
“Cái này mà cũng nghĩ không ra, đầu của ngươi nên quyên góp được rồi. Chắc ngươi chưa từng dùng đến nó nhỉ.”
Hạ Thiên cười nói: “Tên Huyền Dương ngớ ngẩn kia vừa nói cha ngươi giúp ông ta báo thù, nhưng sợ cha ngươi không tận tâm hỗ trợ, ông ta lại đồng thời bán đứng cha ngươi với hội trưởng lão luôn chứ sao.”
Sắc mặt nam nhân bạch bào trở nên xanh xám, lạnh lùng nói: “Không đúng, hắn ta đã sớm âm thầm liên lạc với hội trưởng lão, thậm chí còn lén lút ám chỉ mảnh vỡ thần hạch ở trong tay của ta. Cho nên, mấy năm qua hội trưởng lão mới luôn nhằm vào ta.”
“Ngay từ đầu, ông ta muốn kềm chế phụ thân, có như vậy ông ta mới có thể yên tâm tu luyện phát triển trên mặt đất.”
Bạch Thi Tình cũng nhìn thấu một tầng ý tứ trong đó: “Nhưng không nghĩ đến lại gặp phải Hạ tiên sinh, đá phải tấm sắt, cho nên ông ta mới kích động phụ thân và Hạ tiên sinh sống mái với nhau. Nếu phụ thân không mắc mưu, nhất định sẽ tiếp nhận sự nhằm vào của hội trưởng lão, đúng là ác độc.”
Hạ Thiên trào phúng: “Không cần khen tặng tên ngớ ngẩn đó thông minh gì cả. Hơn phân nửa chuyện bên trong chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Bất kể thế nào, hội trưởng lão xác thực càng lúc càng quá đáng.” Bạch Thi Tình có chút sợ hãi nói: “Ngay cả tuần vệ nho nhỏ cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói muốn diệt tộc chúng ta. Tâm tư bọn họ thật ác độc.”
Nam nhân bạch bào lạnh lùng nói: ‘Có vi phụ ở đây, bọn họ không dám làm loạn đâu.”
Bành.
Lời còn chưa nói hết, một cự lực từ trên trời giáng xuống, đánh một nửa Bạch phủ đổ sụp.
Bên trong Bạch phủ, không ít người còn chưa kịp phản ứng đã bị oanh sát.
“Là ai?” Nam nhân bạch bào giận tím mặt, vọt ra khỏi phòng, há miệng quát to: “Là ai dám ra tay hạ độc thủ với Bạch gia Phi Diệp tộc chúng ta.”
Cách đó không xa, một tiếng hét to như lôi đình vang lên:
“Bạch Dương Huyền, lão thất phu ngươi rốt cuộc cũng dám lộ diện rồi sao?”
Nam nhân bạch bào đưa mắt nhìn, chợt thấy một lão giả tóc vàng từ trên không lao đến, rơi xuống bên trong Bạch phủ.
“Sa Văn Đạt, ngươi muốn làm gì?” Nam nhân bạch bào quát hỏi.
Lão giả tóc vàng hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân bạch bào: ‘Bạch Dương Huyền ngươi đừng giả bộ nữa, mau giao hung thủ giết cháu trai ta ra đây. Bằng không, hôm nay lão phu sẽ dẹp yên Phi Diệp tộc các ngươi, diệt toàn bộ Bạch gia các ngươi.”
“Cháu trai của ngươi chết rồi?” Nam nhân bạch bào sửng sốt. Vừa nãy, hai đứa con gái của ông chỉ nói rằng là bị tuần vệ làm khó dễ, sau đó được Hạ Thiên cứu, cũng không nói đến chuyện giết người.
Tuy nhiên, cho dù Hạ Thiên thật sự ra tay giết người, ông cũng cảm thấy chẳng có việc gì lớn. Dù sao Hạ Thiên cũng đã cứu mạng hai đứa con gái của ông.
“Cháu trai của ngươi là ai?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Bạch Thi Tình kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Chính là Tổ trưởng tuần vệ vừa rồi Sa Tu Trúc.”
“Sa Tu Trúc chết rồi sao?” Bạch Bích Tiêu có chút kinh ngạc: “Trước đó chỉ thấy hắn ta bị Hạ Thiên đánh vào trong nước, tại sao lại chết rồi?”
Bạch Thi Tình cũng cảm thấy khó hiểu: ‘Quả thật có chút kỳ quái. Theo lý không nên chết mới đúng.”
“Có gì mà nên hay không.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta đã xử lý xong toàn bộ mới thuận tay ném xuống sông.”
Bạch Thi Tình: ‘…”
“Chết thì chết chứ sao.”
Bạch Bích Tiêu ngược lại vỗ tay khen hay: “Dù sao cái tên Sa Tu Trúc kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.”
“Tốt.” Sa Văn Đạt nghe chị em Bạch thị nói chuyện với Hạ Thiên, không khỏi giận tím mặt: “Bạch gia các ngươi chẳng những cùng với người ngoài tập kích tuần vệ, còn tự tiện giết cháu trai của ta, quả nhiên mưu đồ làm loạn. Bây giờ, bổn trưởng lão sẽ oanh sát toàn tộc các ngươi làm gương cho toàn bộ Sơn Hải giới.”
Nói xong, ông ta khoát tay một cái, chỉ thấy mây cuồn cuộn trên không trung, che phủ gần phạm vi trăm dặm.
Trong tầng mây, hình như còn có kim long du tẩu, lôi ý vô tận lấp lóe bên trong, báo hiệu một trận mưa bão sắp đến.
“Đây là… Xích Bàn Lôi Tiêu Trận của Kim tộc.” Bên trong ánh mắt Bạch Thi Tình tràn ngập sự kinh ngạc: “Tại sao ông ta dám…”
Bạch Bích Tiêu lại càng bị dọa đến nói không ra lời.
“Lão thất phu, ngươi dám.” Nam nhân bạch bào vừa kinh vừa sợ, vạn lần không nghĩ đến người này vừa đến đã thả ra sát chiêu, hơn nữa còn là đại chiêu có thể diệt tộc.
Chỉ có Hạ Thiên là có thái độ nghiền ngẫm. Bởi vì hắn từ xích long trong tầng mây nhìn ra được có ý vị kiếp lực.
“Thứ này có chút thú vị đây.” Hắn cười nói.
Bạch Bích Tiêu bị dọa đến gương mặt trắng bệch, lúc này lại bị lời nói không tim không phổi của Hạ Thiên làm cho tức đến mức muốn đánh người: “Hạ Thiên, tại sao ngươi còn cười được vậy?”
“Đừng nói nữa, mau trốn đi.”
Bạch Thi Tình lấy lại tinh thần, duỗi hai tay nắm lấy Hạ Thiên và em gái, lách mình chạy đi.
“Chết đi cho lão phu.”
Sa Văn Đạt bỗng dưng hợp chưởng, thân hiện thiên uy, mấy con xích long lập tức từ tầng mây rơi xuống, mang theo lôi điện cuồn cuộn đánh xuống.
Bạch Thi Tình trừng đến rách cả mí mắt, trong lòng thầm kêu không xong.
Trong chớp mắt tiếp theo, trong phạm vi trăm dặm đã bị đốt thành tiêu địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận