Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1939. Triệu Vũ Cơ

“Ta biết An Lộ phái các ngươi tới đây. Ta khuyên các ngươi là tốt nhất nên rời đi ngay.” Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn mấy nam nhân đó một cái, giọng nói rất bình tĩnh. Sở dĩ nàng không trực tiếp trở lại khách sạn vì khi nàng rời đi đã phát hiện ra hành động nhỏ của An Lộ. Nàng định đi đến bờ biển để giải quyết vấn đề đấy trước.
“Mỹ nữ, chúng ta không biết người mà ngươi đang nói đến là ai, nhưng nhìn ngươi một mình rất cô đơn, hay đi chơi với bọn ta đi?”
“Đúng vậy, mỹ nữ, chơi với nhau nhé?”
“Ta nói này mỹ nữ, dáng dấp ngươi thật là đẹp mắt…A!”
Mấy nam nhân kia bày ra dáng vẻ tiểu lưu manh bắt đầu đùa giỡn Ninh Nhụy Nhụy. Cũng không rõ có phải gần đây nàng bị lây bệnh của Hạ Thiên hay không, dù sai bây giờ nàng đã mất hết kiên nhẫn, không phải sao, không chờ ba tên tiểu lưu manh nọ nói hết lời, nàng đã một cước đá bay người.
“Mỹ nữ, ngươi rất bạo lực… A!”
“A…”
Hai nam nhân còn lại cũng nhanh chóng bị Ninh Nhụy Nhụy đá bay.
Nàng quay người rời đi, rõ ràng nàng không hứng thú dây dưa với mấy người này. Hơn nữa, khoản nợ đó có nên tính toán với An Lộ hay không, nàng quyết định trở về khách sạn suy nghĩ một chút.
Thế nhưng vừa mới đi được vài bước, nàng đã dừng lại, bởi vì ngay trước mặt nàng, một người bất ngờ lặng lẽ xuất hiện.
Đúng vậy, người đó giống như là đột nhiên xuất hiện. Nếu như là trước đây, có lẽ nàng sẽ nghĩ mình gặp quỷ, nhưng bây giờ, kể từ khi nàng trở thành người tu tiên, nàng đã bắt đầu biết đây không phải là quỷ, mà rất có thể là một người tu tiên.
Trên người mặc một bộ trường bào màu xám, mái tóc dài choàng trên đầu, nhìn qua có vẻ hơi lộn xộn, hơn nữa rõ ràng đây là nam nhân. Chỉ từ bộ trang phục này, Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy người đấy không giống như người trên Địa Cầu, hay nói đúng hơn là không giống như người bình thường.
Nàng hơi chần chừ một chút, sau đó xoay người đi hướng khác, bởi vì nàng không chắc người đấy tới tìm mình.
Nhưng, sau khi đi được hai bước, nàng đã xác định, bởi vì nam tử mặc áo bào xám kia lại xuất hiện trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy cũng lên tiếng, nàng lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, nàng hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của nam nhân mặc áo bào xám này, nhưng lại cảm giác hắn mạnh hơn nàng rất nhiều.
Nam nhân áo bào xám vẫn không nói gì, nhưng hắn đột nhiên vươn tay tóm lấy Ninh Nhụy Nhụy, dường như muốn bắt được nàng.
Ninh Nhụy Nhụy vội lui lại theo bản năng, nhưng lại phát hiện tốc độ của mình không thể theo kịp tốc độ của đối phương, cứ như vậy gần như trong nháy mắt, nàng cảm giác đã mất đi khống chế với cơ thể, một giây tiếp theo, nàng cảm thấy mình đã rời khỏi làng du lịch, đi đến một nơi khác.
Nó cũng là một hòn đảo, nhưng một hoang đảo thực sự, hơn nữa còn trơ trụi, ngay cả cây cỏ cũng không nhìn thấy.
Ninh Nhụy Nhụy đứng trên hòn đảo, đồng thời lấy lại quyền kiểm soát cơ thể. Nhưng ngay lúc đó, nàng phát hiện tình huống có gì đó không đúng, hình như người vừa rồi bắt nàng đi không phải là nam nhân mặc áo bào xám kia, bởi vì giờ phút này, nam nhân mặc áo bào xám tỏ ra rất kinh hãi.
“Ngươi là ai?” Người nói chuyện chính là nam nhân kia, giọng nói của hắn có chút kỳ quái, nhưng nàng vẫn có thể nghe hiểu được lời hắn nói, mà nàng cũng biết, nam nhân áo bào xám không hỏi nàng.
Bây giờ, nam nhân đó đang nhìn về một hướng khác, ở nơi đó còn có người.
Đó là một nữ nhân, người đấy mặc một chiếc váy dài lộng, váy dài lê đất, nhưng vẫn không che giấu được tư thái kiêu ngạo của nàng. Hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng khiến cho Ninh Nhụy Nhụy mơ hồ có cảm giác tự ti. Tuy nhiên, điều khiến nàng kinh ngạc chính là nàng cảm thấy mình biết người đó.
Đó là khuôn mặt của một minh tinh, thuộc hàng nữ hoàng nhạc tình ca nổi tiếng khắp thế giới.
“Ngươi, ngươi là… Triệu Vũ Cơ sao?” Cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được mà hỏi, người đấy hình như chính là vợ Đại yêu tinh, người mà tên biến thái đáng ghét kia nhớ mãi không quên.
“Đúng vậy, ta là Triệu Vũ Cơ.” Đại mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy nọ chính là Triệu Vũ Cơ, người vừa mới trở về từ Vân Tiên đại lục mấy ngày trước, nàng nhìn Ninh Nhụy Nhụy, ngữ khí rất ôn hòa.
Nàng nhất thời có chút ngẩn người, chẳng trách tên lưu manh kia luôn ghét bỏ thân hình của nàng không tốt. Nhìn nữ nhân này, trên người mặc một bộ váy như vậy cũng không thể che giấu được thân hình đẹp của nàng ấy, thật sự không hổ danh là Đại yêu tinh.
“Chuyện kia, Triệu...” Ninh Nhụy Nhụy lấy lại tinh thần, nàng muốn chào hỏi Triệu Vũ Cơ, nhưng nhất thời không biết nên gọi như thế nào cho tốt.
“Nhụy Nhụy, ngươi gọi ta Vũ Cơ là được, bây giờ chúng ta cũng là người một nhà rồi.” Giọng nói của Triệu Vũ Cơ rất bình thản: “Ta sẽ xử lý người đó, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của hắn, chưa chắc phu quân có thể đánh thắng được hắn. Chuyện vừa xảy ra, ngươi biết là được, nhưng tạm thời đừng nói cho phu quân, trước mắt ta không muốn hắn biết mình đã trở về.”
“À, được, được rồi, Vũ Cơ tỷ.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu đồng ý.
“Nhụy Nhụy, có một số việc ngươi vẫn chưa hiểu rõ, nhưng có một số việc, ta tin rằng ngươi cũng biết. Lý do ta quyết định gặp mặt ngươi vì ta muốn ngươi giúp ta quan sát phu quân, dẫn dắt hắn tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.” Triệu Vũ Cơ đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ bên cạnh phu quân chỉ có ngươi và Thạch Thuần, mà từ nhỏ Thuần Thuần nha đầu đó đã rất thích làm càn, không làm chuyện chính sự gì. Nhưng ngươi không giống nàng, ngươi có thể dẫn dắt hắn chuyên tâm làm việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận