Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2509: Ngươi không xứng để biết

“Thú vị đấy.” Hạ Thiên không hoảng không vội, nói với giọng điệu không thèm quan tâm: “Ngươi chắc thứ ngươi cầm là trái tim của ta à?”
Nam như mặt chữ quốc không bị Hạ Thiên kích động, vừa cười vừa nói: “Nếu như vào lúc bản vương còn trẻ, có lẽ sẽ bị ngươi gạt, cơ mà bây giờ thì… ha ha.”
“Có phải lừa gạt hay không chẳng lẽ trong lòng ngươi không bức bối à?” Hạ Thiên cũng lười nói nhiều, “Ngươi bóp nó đi là biết ngay.”
“Không cần vội.” Nam tử mặt chữ quốc hơi nhíu mày, đưa tay tạo ra một cái hộp từ không trung, sau đó đặt trái tim kia vào trong hộp, “Không phải ngươi nói ba phút à, bản vương trước hết chơi với ngươi ba phút, thử xem rốt cuộc ngươi có tài gì.”
Hạ Thiên thờ ơ nói: “Vậy đến đê, đừng nói nhảm nữa.”
“Được thôi.” Nam tử đó gật đầu, cả người đột nhiên biến mất.
Trên sườn núi, bỗng dưng tràn ra một cỗ khí tức hầm hập, theo đó là cuồng phong nổi lên.
Không biết từ đâu xuất hiện một đám mây đen dày đặc, đè nén đến mức sắc trời đang quang đãng trở nên tối om, mưa bão vừa to vừa nặng nề ập xuống.
“Có thế thôi á, không thể trực tiếp động thủ à?”
Hạ Thiên lắc đầu, có chút không hiểu ý tứ của đối phương, “Ba phút còn chưa làm được gì, không cảm thấy lãng phí linh lực sao? ’
Giữa không trung, giọng nói của nam tử kia vang lên chập chờn: “Ngươi yên tâm, linh lực của bản vương rất dồi dào, thay đổi cảnh tượng của trời đất chỉ là thao tác bình thường mà thôi.”
“Tùy ngươi, còn cái gì thì ra thế đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ba phút mà không xong thì ngươi không còn cơ hội dùng nữa đâu.”
Nam nhân kia không khỏi nở nụ cười: “Dưới sự bao phủ của Thiên Ma Khí Tràng còn dám bình tĩnh như thế, không biết nên nói ngươi chậm tiêu hay là không biết sống chết nhỉ.”
Không lâu sau, Hạ Thiên bỗng dưng cảm giác dưới chân có thứ gì đó đang lắc qua lắc lại, hắn cúi đầu nhìn xuống phát hiện mặt đất dưới chân chuyển động giống như dòng nước, sau đó toàn bộ sườn núi này lan rộng ra.
“Còn có thao tác này luôn?” Hạ Thiên có chút tò mò.
Âm thanh trả lời của nam tử kia vang lên: “Đương nhiên là chôn ngươi rồi.”
Tất cả bùn đất, đá cây cỏ của đỉnh núi này dường như đều đang biến thành nước, hình thành nên một vòng xoáy cuốn Hạ Thiên vào trung tâm, từng tầng từng tầng bùn đất bao lại.
“Ầm!”
Hạ Thiên bĩu môi, chân điểm một phát, vô cùng nhẹ nhàng đạp đổ tầng bùn đất này, cơ thể nháy mắt lao lên cao.
Chỉ là những bùn đất này lại không buông tha hắn, nó cũng bay lên theo, rồi ngưng tụ thành một` bàn tay bùn thật là lớn, chộp về phía Hạ Thiên.
Tốc độ của Hạ Thiên rất nhanh, chỉ trong tích tắc ngay cả tàn ảnh cũng không thấy.
Nhưng kỳ lạ chính là bàn tay bùn kia mỗi lần đều có thể chuẩn xác lần được dấu vết của Hạ Thiên, có mấy lần Hạ Thiên suýt nữa đụng phải lòng bàn tay kia.
“Hạ Thiên, ngươi không thoát được đâu.” Tiếng cười của nam tử mặt chữ quốc lại vang lên, “Ngươi đã ở trong Thiên Ma Khí Tràng của bản vương rồi, trái tim cũng nằm trong tay ta, cho nên suy nghĩ, ý thức, tiếng lòng của ngươi đều bị ta khống chế.”
“Ngươi càng kéo dài thì càng bị kiềm chế ghê hơn, đến cuối cùng ngươi sẽ không chịu được sự hao mòn của linh lực, trực tiếp kiệt sức chết luôn.”
Hạ Thiên lười để ý đến âm thanh đó, vẫn không nhanh không vội, tránh khỏi sự truy đuổi của bàn tay bùn kia.
“Ha ha, nhìn dáng vẻ độc ác của ngươi bản vương rất tò mò.” Nam tử kia chế giễu nói, “Ngươi thật sự học tiên thuật từ dị giới sao?”
“Nghịch Thiên Bát Châm gì đó cũng không lợi hại lắm đâu nhỉ, mấy chỗ thần kỳ kia chẳng lẽ đều là thổi phồng?”
“Có phải thổi phồng hay không lát nữa ngươi sẽ biết.” Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu, kết quả vì câu này mà khí tức dao động, sau đó bị bàn tay kia bắt được.
“Ha ha, bắt được rồi.” Thân ảnh của nam tử kia lộ ra xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, “Thật là đáng tiếc, có vẻ tin tức của Cung chủ sai rồi, Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi không phải tiên thuật, mà ngươi cũng chẳng lợi hại gì.”
“Ngươi nói Cung chủ là vị nào?” Hạ Thiên cười hì hì hỏi lại: “Ta có biết không vậy.”
Nam tử kia lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng để biết.”
“Bản vương có chút nghĩ không ra, dựa vào trình độ này của ngươi sao có thể trở thành một truyền thuyết được nhỉ?”
“Con trai ta sao có thể chết trên tay loại phế vật như ngươi được.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Lát nữa ngươi cũng chết trên tay ta thôi.”
“Độ dày của mặt ngươi ngược lại đứng đầu thiên hạ đấy.” Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, “Nếu như Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi thật sự rất lợi hại, thì lấy ra để ta xem thử đi.”
“Đã dùng rồi mà, lẽ nào ngươi không phát hiện sao?” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Đừng chơi kiểu này, muốn lừa bản vương ư, ngươi còn non… Hả?” Nam nhân mặt chữ quốc đang phản bác Hạ Thiên bỗng dưng cảm giác không đúng cho lắm, bởi vì không biết từ lúc nào, người bị bàn tay bùn kia bắt được lại biến thành hắn.
Hạ Thiên vẫn cười tủm tỉm, không hề mỉa mai nhìn nam tử kia: “Hình như ngươi có vẻ ngây thơ nhỉ, thế mà không biết bản thân trúng chiêu từ bao giờ?”
“Chuyện này…” Nam tử đó quả thật có chút hoang mang, rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn, sao lại nhoáng cái công thủ đã thay đổi rồi, hơn nữa còn không có dấu hiệu báo trước.
Hạ Thiên cười khiêu khích: “Thời gian còn chưa đến, ta để ngươi cảm thụ chút nhé, thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận