Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2605: Người đến nhờ vả

Năm giờ sau, tàu điện ngầm đến trạm Trường An.
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần trực tiếp xuống xe, bọn họ không lập tức đi núi Chung Nam mà chọn một nhà hàng món trung ở vị trí cực yên tĩnh, đặt phòng riêng gần cửa sổ, liếc nhìn xe cộ náo nhiệt bên ngoài.
“Nhụy Nhụy tỷ, tại sao chúng ta không trực tiếp đến núi Chung Sơn vậy?” Thạch Thuần vô tư ăn đồ ăn vặt, một bên không hiểu nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Đợi anh rể đến đây hả?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nói Thạch Thuần, nói: “Hạ Thiên thì không cần đợi, lúc nào hắn dậy sẽ tìm đến đây.”
“Vậy ở đây làm gì?” Thạch Thuần có chút tò mò, bỗng dưng không biết nghĩ đến cái gì mà tròng mắt đảo vòng vòng: “Lẽ nào Nhụy Nhụy tỷ lạc lối rồi, đến đây gặp người tình?”
“Lạc lối cái đầu ngươi, ta đào đâu ra người tình chứ!” Ninh Nhụy Nhụy tức giận ôm lấy đầu Thạch Thuần, dùng ngón tay chọc vào: “Ngươi và Hạ Thiên học cái gì thế, có nói lời bình thường chút không?”
Thạch Thuần lập tức xin tha: “Á, đau đau, Nhụy Nhụy tỷ, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi.”
“Trước tiên tha cho ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy có người đi về phía các nàng, không khỏi trừng mắt với Thạch Thuần, sau đó buông nàng ra, “Sau này không được nói những câu vớ vẩn như thế, biết chưa.”
“Biết rồi.” Thạch Thuần trốn được một kiếp liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Ta qua đây gặp một người bạn cũ, có chút việc muốn hỏi nàng ấy.” Ninh Nhụy Nhụy thấp giọng nói với Thạch Thuần: “Lát nữa ngươi ở bên cạnh nghe là được rồi, đừng phát ra âm thanh.”
Thạch Thuần tò mò hỏi: “Bạn cũ của ngươi là trai hay gái, trông như nào, làm nghề gì?”
“Là ngươi muốn hỏi, hay là hỏi thay Hạ Thiên?” Ninh Nhụy Nhụy với ánh mắt bất thiện nhìn Thạch Thuần.
Tròng mắt Thạch Thuần lập tức liếc ra bên ngoài cửa sổ: “Thuận miệng hỏi chút thôi.”
Không bao lâu sau, chỉ thấy một nữ nhân ưu nhã tầm ba năm tuổi bước từng bước nhỏ nhặt tiến vào phòng riêng, trên mặt là nụ cười hiền lành: “Xin lỗi Nhụy Nhụy, ta đến muộn rồi.”
“Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến thôi.” Ninh Nhụy Nhụy tiến lên tiếp đón.
“Ngươi lại trở nên đẹp hơn rồi.” Nữ nhân ưu nhã cười hì hì kéo tay Ninh Nhụy Nhụy, “Ta vẫn có chút ngại ngùng, mấy năm không gặp hôm nay bỗng dưng mời ngươi ăn cơm, sợ ngươi nói ta đường đột.”
Ninh Nhụy Nhụy khoát tay, vừa cười vừa nói: “Nghiên tỷ, ngươi mời ta ăn cơm có gì mà đường đột, ta vui còn không kịp.”
“Ấy, ngươi biết nói chuyện hơn trước đấy.” Nữ nhân ưu nhã cười đến mức hai mắt cong cong, lúc đến gần mới nhìn thấy Thạch Thuần, không khỏi cười nói: “Tiểu cô nương xinh đẹp này là ai thế?”
“Nàng là em gái ta, tên Thạch Thuần, hôm nay đi chơi với ta.” Ninh Nhụy Nhụy giới thiệu.
Nữ nhân ưu nhã đánh giá Thạch Thuần, không khỏi cảm khái nói: “Thật là xinh đẹp, giống hệt tiểu tiên nữ ấy.”
“Vị này là Cao Nghiên, huấn luyện viên của đội nhảy cầu, ngươi gọi Cao tỷ tỷ hoặc Nghiên tỷ tỷ đều được.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng giới thiệu với Thạch Thuần.
Thạch Thuần cười chào hỏi: “Xin chào Cao tỷ tỷ.”
“Ngoan quá đi.” Cao Nghiên ngồi xuống bên cạnh Thạch Thuần, sau đó nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Gọi món chưa?”
“Gọi vài món rồi, ngươi muốn ăn gì thì gọi đi.” Ninh Nhụy Nhụy chuyển thực đơn sang, “Mấy món ngươi thường ăn ta đã gọi rồi, hẳn là sắp mang lên.”
“Vậy thì được rồi.” Cao Nghiên không giở thực đơn, mà tiện tay đặt sang một bên, “Ngại quá, ta mời khách mà lại để các ngươi chờ, thật sự xin lỗi, chỉ là có chút việc nên chậm trễ.”
“Không sao.” Ninh Nhụy Nhụy cười lắc đầu, “Ta cũng đã sớm muốn mời Nghiên tỷ ăn cơm, hôm nay ta mời là được rồi, đó là vinh hạnh của ta.”
“Được nha, càng ngày càng biết nói chuyện.” Cơ Nghiên vẻ mặt vui mừng liếc nhìn Ninh Nhụy Nhụy, “Chắc là đã có bạn trai nhỉ, EQ trở nên cao hơn, miệng cũng ngọt hơn.”
“Được rồi, Nghiên tỷ đừng chọc ta nữa.” Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc nói: “Nghiên tỷ, ngươi mời ta ăn cơm chắc chắn là có việc quan trọng đúng không.”
Cao Nghiên không khỏi mỉm cười: “Nếu như ta nói nhớ ngươi, chắc ngươi không tin đâu?”
“Chắc chắn rồi.” Ninh Nhụy Nhụy quyết đoán lắc đầu, “Hoàn toàn không hợp với tính cách của Nghiên tỷ, ngươi là người cảm tính, càng không thích làm những việc kỳ lạ.”
“Đúng là hiểu ta, ta sợ ngươi nói ta bạc tình, lâu như vậy không thèm liên lạc.”
Cao Nghiên từng được coi là huấn luyện viên của đội nhảy cầu, nhưng trước giờ nghiêm khắc có tiếng, sau khi nàng giải nghệ tính cách mới dần dần dịu lại.
Bây giờ Ninh Nhụy Nhụy trải qua thăng trầm, học được cái gì là nội liễm, không bộp chộp như trước nữa: “Nghiên tỷ, ngươi khách sáo quá.”
“Với giao tình của chúng ta không cần phải nói cái này. Có việc gì hoàn toàn có thể nói thẳng.”
Bất kể trước đó quan hệ thân mật bao nhiêu, nhiều năm không liên lạc mà bỗng dưng thường xuyên liên lạc, thật ra chỉ có hai nguyên nhân, một là mượn tiền, hai là có việc cần giúp.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy lại biết nguyên nhân Cao Nghiên tìm nàng tuyệt đối không thể là hai kiểu đó, cho nên mới không khỏi tò mò, đặc biệt qua đây gặp nàng.
Thạch Thuần đúng là rất nghe lời ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng rót trà cho hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận