Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2704: Hạ Thiên sẽ do ta giải quyết

“Còn hỏi làm sao nữa? Tất nhiên là liều mạng với đám người Nhậm lão tặc.” Hỏa khí lão ni cô trong nháy mắt nổ tung: “Nhậm Đạo Phưởng ông ta còn chưa kết Kim Đan, đạo sĩ Trùng Dương cung cũng chỉ có một hai trăm người. Hiện tại, Ẩn Tông chúng ta có đến hơn ba trăm thành viên hạch tâm, lại có gần một ngàn thành viên bên ngoài. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ không làm gì được Trùng Dương cung?”
“Ngu xuẩn.” Tô cô nương cười nhạo.
Lão ni cô quay sang trừng mắt với Tô cô nương: “Ngươi mắng ai đấy? Ngươi cho rằng ta không dám bắt ngươi sao?”
“Nếu Trùng Dương cung chỉ có một Nhậm Đạo Phưởng, áp dụng kế hoạch của ngươi cũng không phải là không được.” Tô cô nương cười nhạo: “Nhưng bây giờ thì khác, Hạ Thiên đang ở trên núi. Trong số các ngươi có ai có lòng tin làm gì được hắn hay không?”
Nghe xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đa số tán tu tầng dưới chót Ẩn Tông không biết Hạ Thiên, cũng chưa từng nghe nói qua hắn, nhưng bọn họ thì khác. Bọn họ đã sớm từ nhiều con đường hoặc nhiều hoặc ít đều nghe đến chuyện của Hạ Thiên, nhất là Tông chủ Ẩn Tông bọn họ đã nhiều lần nhấn mạnh, tuyệt đối không được là địch với Hạ Thiên. Bởi vì chính bản thân ông ta cũng không phải là đối thủ của Hạ Thiên. Người có tu vi cao nhất Ẩn Tông cũng chính là vị Tông chủ này.
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Lão ni cô ngồi xuống ghế, bất mãn quát hỏi Tô cô nương.
Tô cô nương cẩn thận suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Ta có nghe người ta nói qua, Hạ Thiên trời sinh tính lười nhác, chưa chắc đã có hứng thú với chuyện này. Hơn nữa, hắn ham chơi háo sắc, nếu có chuyện gì có thể di chuyển sự chú ý của hắn, khiến hắn không rảnh bận tâm đến Trùng Dương cung, hẳn có thể tranh thủ một ít thời gian cho Tông chủ.”
“Ngươi nói chính là mỹ nhân kế? Hay thật đó!.” Người mặc áo bào trắng bừng tỉnh, càng nghĩ càng cảm thấy có lý: “Ta cũng nghe nói tên tiểu tử Hạ Thiên này háo sắc như mệnh. Trước kia, một nữ nhân của hắn bị khi dễ, hắn đã trực tiếp tiêu diệt Lý gia đời thứ hai ở kinh thành. Nhược điểm này đáng cho chúng ta phải suy tính thật kỹ.”
Lão giả thanh bào lắc đầu: “Khó khó khó. Mặc dù Hạ Thiên háo sắc, nhưng phải là tuyệt sắc, chúng ta đi đâu tìm mỹ nữ tuyệt sắc?”
“Mắt các ngươi đúng là vụng, trước mắt đang có một người đấy.” Người áo đen bỗng nhiên mỉm cười.
Lão ni cô nghe xong, xấu hổ lắc đầu: “Mấy người các ngươi đang trêu đùa ta. Cho dù ta chịu, Tông chủ cũng không đồng ý.”
“Lão yêu bà, ngươi đừng có tự mình đa tình, người bọn họ nói chính là ta.” Tô cô nương tức giận nói.
“Ngươi mà cũng tính là tuyệt sắc.” Lão ni cô chuyển từ xấu hổ sang tức giận, nói với Tô cô nương: “Ngươi chưa từng lộ diện lần nào, chỉ sợ ngươi xấu đến mức khó gặp người.”
Tô cô nương không bị khích, khoát tay nói: “Bổn cô nương đẹp hay xấu liên quan gì đến ngươi.”
“Mặc dù chúng ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của Tô cô nương, nhưng chúng ta tin rằng ngươi chính là một mỹ nữ tuyệt sắc.” Người áo đen dùng giọng điệu không cần suy nghĩ nói: “Chuyện này can hệ trọng đại, mong Tô cô nương đừng từ chối.”
“Haiz, vậy ta chỉ biết cố mà làm thôi.” Tô cô nương cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà đồng ý: “Nhưng ta có một điều kiện.”
Người áo đen nói: “Ngươi cứ nói.”
“Trước đó, ta muốn gặp mặt Tông chủ.” Tô cô nương nghiêm túc nói: “Nếu không, trong lòng ta khó mà bình an, làm việc cũng không được thống khoái.”
Ý của Tô cô nương là muốn nhìn thấy diện mạo chân thực của Tông chủ chứ không phải dùng pháp thuật che giấu gương mặt như bây giờ.
“Không thể nào.” Lão ni cô giống như bị lửa cháy sém mông, đứng phắt dậy: “Ta thấy ngươi không có ý tốt. Tông chủ cơ thể ngàn vạn, sao có chuyện ngươi muốn gặp là gặp.”
Tô cô nương bất mãn nói: “Lão yêu bà, ta chẳng đoạt nam nhân của ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì? Hơn nữa, ta chỉ muốn tự mình chứng thực một việc với Tông chủ, điều này có liên quan gì đến ngươi?”
“Nam Hải Tiên Ni, ngươi hơi kích động quá rồi đấy.” Người áo đen bất mãn nhìn lão ni cô, hiển nhiên cảm thấy bà ta quản quá rộng, thậm chí ngay cả chuyện liên quan đến Tông chủ cũng muốn làm chủ: “Yêu cầu của Tô cô nương cũng không quá phận, ta sẽ truyền đạt lại với Tông chủ.”
“Được, vậy Hạ Thiên bên kia sẽ do ta giải quyết.” Tô cô nương cũng dứt khoát, gật đầu đồng ý: “Nhưng các ngươi thật sự có thể giải quyết Nhậm Đạo Phưởng và Trùng Dương cung sao?”
“Mặc dù lúc trước chúng ta thất bại, nhưng chúng ta cũng không phải là không có chuẩn bị.” Lão nhân thanh bài hừ nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Nếu Nhậm Đạo Phưởng muốn làm loạn, chúng ta không cần khách sáo với ông ta. Tóm lại, Trùng Dương cung nhất định phải do Tông chủ chấp chưởng. Đây mới là phúc phận của tu tiên giả trong thiên hạ.”
Người áo bào trắng nói tiếp: “Chúng ta chuẩn bị nhiều năm như thế còn không phải vì thời khắc đó sao, sao có thể chỉ vì một Nhậm Đạo Phưởng mà sợ đầu sợ đuôi?”
“Được. ’ Người áo đen cũng hưng phấn hẳn lên: “Nếu Tông chủ thượng vị chức Chưởng giáo Trùng Dương cung, chúng ta cũng sẽ nhận được lợi ích vô tận. Mọi người cứ theo kế hoạch mà làm, tóm lại, chúng ta nhất định phải thành công.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó lần lượt rời đi.
Người áo đen im lặng vài giây, bỗng gọi lại Tô cô nương: “Tô cô nương, ngươi ở lại, Tông chủ đồng ý gặp ngươi.”
Vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên sáng lên từng luồng bạch quang. Sau đó, một bóng người thon gầy từ trong bạch quang bước ra.
Người này vừa nhìn thấy Tô cô nương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng: “Là ngươi muốn gặp ta?”
“Ngươi, ngươi là…” Sau khi Tô cô nương nhìn thấy người này, không khỏi kinh hãi. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến người này lại có dung mạo như thế, hơn nữa còn giống với người nào đó như đúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận