Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3109: Ai đã nổ súng?

Khoảng mười lăm giây trước, Hồ lão thái thái mở bí hộp. Một con cổ trùng màu trắng từ trong hộp bay ra.
Tiếp theo, trong hộp tản ra một luồng khí áp quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngộp thở.
Con cổ trùng màu trắng bừng bừng bay về phía Hồ Hóa Vũ.
Ba anh em Hồ Ứng Hùng đều sốt ruột. Tuy nhiên, bọn họ vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ cảm giác tắc nghẽn, không cách nào ngăn chặn tình huống đó xảy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Khí cổ bay về phía Hồ Hóa Vũ.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên bắn ra một vệt ánh sáng, sau đó là một tiếng nổ tung.
Bành.
Tiếng nổ qua đi, con cổ trùng lập tức nổ thành một đống thịt vụn, mọi người cũng khôi phục lại sự tự do.
“Ai, là ai đã nổ súng?” Hồ lão thái thái giận không kềm được trừng mắt nhìn tất cả những người tham gia bữa tiệc: “Ngươi dám giết Khí cổ, là hành vi không thể tha thứ được, lập tức cút ra đây cho ta.”
Hồ Ứng Hùng kịp phản ứng, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Nhất định là hắn. Vừa rồi, tất cả mọi người đều không thể động đậy, chỉ có hắn và nữ nhân bên cạnh hắn là còn có thể cử động.”
“Cha, cha muốn vu oan cho người khác thì nói nên nói cho có lý.” Hồ Hóa Vũ lập tức giải thích thay cho Hạ Thiên: “Hạ Thiên có thể cử động nhưng hắn không có bất kỳ dị động nào trong toàn bộ quá trình, trong tay cũng không có súng, làm sao có thể là hắn được?”
“Hừ, ai biết hắn có giấu súng hay không?” Hồ Ứng Bảo ngược lại hùa theo Hồ Ứng Hùng chửi Hạ Thiên: “Dù sao, vừa rồi cũng chỉ có hắn cử động được, không phải hắn thì còn có thể là ai. Mau khống chế hắn lại trước rồi nói sau.”
Hạ Thiên nói với Hồ Ứng Bảo: “Tên ngốc ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Ngươi nhìn đi, hắn vẫn còn phách lối đến như thế, tuyệt đối chính là hắn.” Hồ Ứng Bảo giật mình, vội vàng rụt lại: “Cho dù không phải hắn, hắn nhất định cũng là người có vấn đề.”
A Cửu thản nhiên nói: “Nếu Hạ Thiên muốn ra tay, hoàn toàn không cần dùng đến súng cũng có thể làm được. Hơn nữa, hắn đã làm thì tuyệt đối không ai có thể phát hiện được. Người này chọn lúc mọi người không cách nào động đậy để ra tay, nói rõ hắn ta biết dị tượng khi Khí cổ xuất hiện, chỉ có thể là người trước đó đã tham gia qua yến hội tranh cử chức gia chủ.”
A Cửu nói rất có lý, cho dù là hai anh em Hồ Ứng Hùng, nhất thời cũng không biết nói gì hơn.
Dựa theo logic này mà suy luận, đầu tiên có thể loại trừ Hạ Thiên và A Cửu, tiếp theo là Ngải Luân và Tề Ngữ Thi. Bọn họ đều là những người đầu tiên tham gia bữa tiệc như thế này, hoàn toàn không biết dị tượng khi Khí cổ xuất hiện.
“Nếu là một trong số các ngươi, bây giờ ngươi đứng ra thừa nhận, ta có thể không truy cứu.” Hồ lão thái thái nghiêm túc nhìn mọi người: “Nếu ngươi không chịu thừa nhận, cuối cùng bị bắt ra, ngươi cũng đừng trách lão phu truy đến ngọn nguồn, trảm thảo trừ căn.”
Bên trong những người tham gia bữa tiệc cũng không có người nào chịu đứng ra thừa nhận.
“Nếu là như thế, vậy ngươi cũng đừng trách ta.” Hồ lão thái thái đã thật sự nổi giận. Bà lạnh giọng nói: “Dám nổ súng ở đây, đúng là can đảm hơn người nhưng đầu óc lại không đủ thông minh. Sau khi nổ súng, tất sẽ có khói và mùi thuốc súng. Cho dù ngươi có ẩn tàng như thế nào cũng không gạt được cổ trùng đâu.”
Nói xong, Hồ lão thái thái nhấc tay lên, mấy con bọ rùa nhỏ có đường vân xám nền trắng bay ra, bay về phía những người tham gia bữa tiệc.
Đám bọ rùa kia đều không ngoài ý muốn đậu lên vai Hạ Thiên.
“Các ngươi nhìn đi, ta đã nói là hắn làm mà.” Hồ Ứng Hùng mừng rỡ chỉ vào Hạ Thiên, nói với mọi người: “Các ngươi còn không tin ta. Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực.”
Hồ Ứng Bảo thở phào một hơi, tiến lên định bắt Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi còn lời gì để nói hay không?”
Bành.
Hạ Thiên tiện tay quạt bay Hồ Ứng Bảo.
“Ngươi còn dám hoàn thủ. Mau quỳ xuống cho lão phu.” Mạc Công nhìn thấy Hồ Ứng Bảo bị đánh bay, không khỏi giận dữ, vội giơ quải trượng trong tay lên muốn đánh Hạ Thiên.
“Ngươi muốn quỳ, vậy thì quỳ đi.” Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Mạc Công bỗng dưng cảm thấy chỗ đầu gối truyền đến một cơn đau nhức, hơi chút mất tập trung liền quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên.
“Ngươi quỳ thật sao? Ngươi khách sáo quá rồi.” Hạ Thiên cười một tiếng.
A Cửu đau đầu ôm trán: “Các ngươi đừng gây sự nữa, lo làm chuyện của mình đi, trêu chọc hắn làm gì chứ.”
“Ngươi đã làm gì Mạc Công?” Hồ Ứng Hùng không nhịn được quay sang nói với Hồ lão thái thái: “Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đấy, tiểu tử này quá vô pháp vô thiên, hoàn toàn không để Hồ gia chúng ta vào mắt.”
Hồ lão thái thái cũng cau mày, không hiểu Hạ Thiên làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, đành phải quay sang nhìn Vạn Quy Nhân.
Vạn Quy Nhân thản nhiên nói: “Việc này không phải Hạ Thiên làm đâu. Hắn cũng khinh thường dùng mấy thủ đoạn thấp kém này.”
“Ngươi là sư tổ của hắn, đương nhiên phải nói giúp hắn rồi.” Hồ Ứng Hùng bất mãn phản đối: “Ngay cả cổ trùng cũng xác định là hắn, chẳng lẽ còn là giả sao?”
“Cổ trùng tìm đến Hạ Thiên không phải là tìm mùi thuốc súng.” Vạn Quy Nhân thuận miệng giải thích: “Chỉ là vì chúng ngửi được khí tức của chủ nhân, cho nên đậu trên vai hắn để lấy lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận