Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3887: Ta không có hứng thú đối với báo đáp của ngươi

“Ha ha, đúng là tức cười.”
Tiêu Động lại phình bụng cười to, vẻ mặt trào phúng: “Đừng vùng vẫy nữa. Cho dù các ngươi có đăng đỉnh thì như thế nào? Chẳng lẽ lại đi đòi phần thưởng? Vận mệnh của Hoa gia các ngươi vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi không lên đỉnh nữa, xuống núi ngay bây giờ, ta có thể cam đoan không giết các ngươi.”
Mất máu quá nhiều, sắc mặt Hoa Hoành Chí càng lúc càng tái nhợt, cơ thể vô cùng suy yếu: “Cho dù chết ở đây, ta cũng phải đăng đỉnh.”
“Nếu không thì thôi vậy.”
Tạ Nghênh Hà đánh trống lui quân, thật sự không muốn Hoa Hoành Chí cứ thế mà chết.
Bốp.
Hoa Hoành Chí dùng bàn tay còn lại tát cho Tạ Nghênh Hà một bạt tai: “Nếu nàng còn một chút tình cảm đối với ta, còn có chút xíu cảm kích, nàng hãy leo lên đỉnh cho ta. Đám gia hỏa đó để ta ngăn lại.”
Lúc này, Tạ Nghênh Hà hoàn toàn không hiểu: “Hoành ca, tại sao thế? Ta không cần đăng đỉnh nữa. Ước mơ gì đó ta cũng không cần. Ta chỉ muốn chàng còn sống mà thôi.”
“Nàng muốn tức chết ta sao?”
Hoa Hoành Chí ngã xuống đất thở hổn hển, khí tức cũng đã cực kỳ suy yếu: “Tạ Nghênh Hà, nếu nàng không đăng đỉnh, ta chết ngay bây giờ cho nàng xem.”
“Hoành ca, chàng đừng mà. Bây giờ ta leo, leo liền đây.”
Tạ Nghênh Hà đành phải lau nước mắt. Mặc dù nàng không biết vì sao Hoa Hoành Chí lại đột nhiên cố chấp đăng đỉnh như vậy, nhưng việc đã đến nước này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Động cười lạnh, lắc đầu không thôi, khinh thường nói: “Các ngươi ai cũng không lên được đỉnh núi tuyết đâu. Các ngươi dám tiến lên một bước, ta lập tức giết không tha. Đây chính là ý của Chưởng môn và liên minh Cửu Sơn.”
“Lên.”
Hoa Hoành Chí nghiến răng nói ra một chữ, sau đó quay lại nói với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Hai vị, Hoa Hoành Chí ta trước đó có nhiều bất kính, bây giờ nói xin lỗi thì không còn kịp nữa rồi, nhưng ta hy vọng hai vị có thể bảo vệ Tạ Nghênh Hà, để nàng ấy có thể leo lên đỉnh núi tuyết. Ta có tấm lệnh bài, là truyền thừa tổ tiên Hoa gia. Bây giờ ta đưa cho các ngươi.”
Nói xong, Hoa Hoành Chí run rẩy lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, cũng không còn sức để ném, đành để bên cạnh mình.
“Haiz, Hạ Thiên, nếu không thì ngươi cứu hắn ta đi.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không đành lòng: “Ít nhất đừng để hắn ta chết ngay bây giờ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có hứng thú cứu loại ngu ngốc này.”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi đừng có khoác lác.”
Tiêu Động nghe Hạ Thiên nói, không khỏi bật cười: “Tiểu tử Hoa gia không chỉ bị cắt đứt mất cánh tay, tim còn bị trúng của ta một kiếm, đã sớm bị đoạn mất tâm mạch. Muốn cứu hắn ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai, là thần tiên sao? Thôi, đừng chém gió nữa. Ở lại thêm một lát, kết cục của hai ngươi cũng sẽ giống như vậy.”
Nói xong, hắn ta bỗng nhiên nheo mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi ngược lại dáng dấp không tệ, có thể bắt về, cùng với Tạ Nghênh Hà đưa đến cho thiếu minh chủ chơi đùa.”
Ninh Nhụy Nhụy chán ghét mắng: “Ngươi rõ ràng là người của phái Tuyết Sơn, tại sao nghe qua giống như ngươi là chó của liên minh Cửu Sơn vậy?”
“Phái Tuyết Sơn sớm muộn gì cũng gia nhập liên minh Cửu Sơn, ta đây chẳng qua chỉ là sớm nhập đội mà thôi.”
Tiêu Động hoàn toàn không tức giận về lời nói của Ninh Nhụy Nhụy, ngược lại còn kiêu ngạo: “Lấy lòng thiếu minh chủ, nói không chừng sau này ta còn có thể chiếm một đỉnh núi, khai tông lập phái.”
“Chó mà cũng muốn khai tông lập phái?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy buồn nôn với người này: “Bây giờ là lúc tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Tiêu Động hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho đám người mặc áo bào trắng: “Các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Ra tay giết bọn họ đi… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, Ninh Nhụy Nhụy đã cướp đến trước mặt hắn ta, một cước đá thẳng vào đầu hắn ta.
Tiêu Động không kịp rút kiếm, đành phải giơ cánh tay chọi cứng một cước này.
Bành.
Cả người hắn ta biến thành một viên đạn rơi thẳng xuống núi.
Cùng lúc đó, đám người áo bào trắng cũng ra tay.
Tạ Nghênh Hà nào gặp qua những chuyện như thế, bị dọa đến không thể động đậy.
Hoa Hoành Chí liều mạng dùng cơ thể yếu ớt của mình ngăn cản, trên người lại bị hai thanh trường kiếm xuyên qua.
“Hoành, Hoành ca?”
Tạ Nghênh Hà mở to mắt, khí huyết lập tức dâng lên. Nàng bất chấp nguy hiểm, vọt đến đám người áo bào trắng.
“Tránh sang một bên cho ta.”
Đám người áo bào trắng biết nữ nhân này không biết võ công, đồng thời đầu lĩnh cũng đã dặn dò phải bắt sống nàng, vì thế bọn họ liền dùng vỏ kiếm đánh bay nàng ra ngoài.
“Hạ Thiên, ngươi mau cứu Hoành ca đi. Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, ta cái gì cũng có thể cho ngươi.”
Tạ Nghênh Hà tuyệt vọng, vừa đưa mắt đã nhìn thấy Hạ Thiên đứng cách nàng không xa, vì thế liền tiến lên khẩn cầu Hạ Thiên.
“Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với báo đáp của ngươi.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói một câu, rồi lại hờ hững bồi thêm một câu nữa: “Yên tâm đi, hắn ta không chết được đâu.”
“Nhưng mà…” Tạ Nghênh Hà từ xa nhìn thấy đám người áo bào trắng đâm kiếm vào lồng ngực Hoa Hoành Chí, ánh mắt lập tức biến thành tro tàn.
Đám người áo bào trắng giải quyết xong Hoa Hoành Chí, lại cùng nhau xông đến chỗ Hạ Thiên.
“Chết cũng tốt, là ta hại Hoành ca.”
Mắt Tạ Nghênh Hà đã không còn thần thái: “Nếu không phải ta cứ khăng khăng đăng đỉnh núi tuyết, việc cũng không nháo đến mức như ngày hôm nay.”
“Ban đầu, ta vốn cho rằng chỉ có tên ngốc Hoa gia không thú vị, bây giờ đến cả ngươi cũng không thú vị luôn.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lập tức lấy ra một cây ngân châm bắn đi.
Hoa Hoành Chí đã chết bỗng nhiên mở mắt, tiếp theo cơ thể không tự chủ được bắn lên, vọt đến gần, bắt đầu triền đấu với đám người áo bào trắng.
Tạ Nghênh Hà ngây người: “Cái này, cái này…”
“Khởi tử hoàn sinh?”
Từ xa, Tiêu Động cũng bị chấn trụ: “Không thể nào? Trên thế giới này tuyệt đối không có khả năng tồn tại loại châm pháp đó.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không có gì là không có khả năng. Chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận