Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3795: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

“Khí lực của ngươi quá nhỏ.” Hạ Thiên chẳng những không sao, ngược lại còn cười nói: “Nếu không thì ngươi thêm chút lực đi, tay của ta đứng im ở đây, tùy ngươi bóp sao thì bóp.”
Bạch Thiên Tiếu đau đến đổ mồ hôi lạnh. Hắn ta cúi người nhìn cổ tay rũ xuống của mình, toàn bộ cánh tay giống như bị xe cán qua một lần.
“Hạ, Hạ thần y, ngươi đại nhân bất kể tiểu nhân, tuyệt đối đừng so đo với hắn ta nữa.” Bạch Vạn Bang nhìn thấy tình huống này, trong lòng ngược lại thở phào một hơi: “Hắn ta trẻ tuổi nóng tính, không hiểu quy củ, có mắt mà không biết Thái Sơn, có gì ngươi tha cho hắn ta lần này đi.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Hắn ta không phải trẻ tuổi nóng tính cũng chẳng liên quan đến việc hiểu quy củ hay không. Hắn ta nhắm đến chính là ta, cũng không đúng, nói một cách chính xác là nhắm tới ngươi.”
“Nhắm tới ta?” Bạch Vạn Bang không hiểu lời Hạ Thiên nói là có ý gì: “Hạ thần y, hình như ngươi đã có chút hiểu lầm. Hắn ta là cháu trong nhà, tên Bạch Thiên Tiếu, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta. Mười hai năm trước đã bắt đầu làm phụ tá cho ta, tuyệt đối đáng tin. Hắn ta không có khả năng phản bội ta.”
“Lỗ tai của ngươi đúng là có vấn đề.” Hạ Thiên nói: “Ta cũng không nói hắn ta phản bội ngươi.”
Bạch Thiên Tiếu cắn răng nhịn đau nói: “Bá phụ, người đừng nghe hắn nói hươu nói vượn. Hắn muốn kiếm chuyện chia rẽ quan hệ của chúng ta.”
“Quan hệ của các ngươi như thế nào liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên nói: “Ban đầu ngươi muốn làm gì, ta chẳng hứng thú muốn biết, nhưng ngươi cứ chĩa đầu mâu vào ta, ngươi đang tự tìm cái chết.”
Bạch Thiên Tiếu hừ lạnh một tiếng: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
Dương San lạnh lùng lên tiếng: “Đến bây giờ mà ngươi còn giả ngu. Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Bạch Thiên Tiếu giễu cợt.
“Ta không cần biết, bởi vì ta tin tưởng chồng của ta vô điều kiện.” Dương San lạnh nhạt nói: “Hắn nói ngươi có vấn đề, ngươi nhất định có vấn đề. Hơn nữa, chồng của ta cũng đã nói, ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, nhưng ngươi đã trêu chọc chúng ta, vậy chỉ có thể nói ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi.”
“Hạ thần y, dù sao hắn ta cũng là cháu của ta.” Bạch Vạn Bang cười khổ nói với Hạ Thiên: “Xin ngươi hãy hạ thủ lưu tình tha cho hắn ta một lần. Đương nhiên, chuyện hắn ta mạo phạm ngươi, ta sẽ xử phạt hắn ta.”
Hạ Thiên nhìn Bạch Vạn Bang như nhìn thằng ngốc: “Bạch lão đầu, ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa. Ẩn thương của ngươi vẫn không chữa khỏi mấy năm qua, chẳng lẽ ngươi không có nghi ngờ gì sao?”
“Cái gì?” Bạch Vạn Bang không nghĩ đến Hạ Thiên lại nói như vậy.
“Im ngay. Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?” Sắc mặt Bạch Thiên Tiếu thay đổi, không khỏi quát mắng: “Ngươi đang kiếm chuyện, ngươi tuyệt đối do nữ nhân kia phái đến.”
Hắn ta lập tức quay sang nhìn Bạch Vạn Bang: “Bá phụ, hai người kia thật sự quá nguy hiểm, ta cảm thấy bọn họ hoàn toàn không đáng tin tưởng, cũng không thể để hắn trị bệnh cho người, càng không để để bọn họ tiến vào hồ Thấm Nguyệt. Bằng không, hậu quả khó mà lường được.”
Thật ra, Bạch Vạn Bang cũng không phải người ngu. Nếu ông ta ngu, ông ta cũng không quản lý được sản nghiệp lớn như tập đoàn Lăng Tiêu.
Mấy năm qua, bởi vì ông ta phải thường xuyên bế quan chữa thương, cho nên ông ta đã giao công ty và gia tộc cho con cái quản lý, đồng thời yêu cầu đứa cháu trước mắt đi giám sát.
Trước kia chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nhưng lần này xuất quan, ông ta phát hiện mấy đứa con trai của ông ta mơ hồ không nhận sự khống chế của ông ta.
Càng quan trọng hơn chính là, ngoại trừ những chuyện mà ông không nói ra ngoài, còn lại những chuyện ông làm đều sẽ bị tiết lộ.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là ông ta phái đứa con trai út của mình đi mời Ninh Vọng Hải, kết quả thiếu chút nữa bị người khác nhanh chân đến trước.
Hiển nhiên, bên cạnh ông thật sự có gian tế.
Bạch Vạn Bang đã hoài nghi không ít người, thậm chí còn hoài nghi đứa con trai út Bạch Thiên An, duy chỉ có Bạch Thiên Tiếu là ông chưa từng hoài nghi.
Bạch Thiên Tiếu lớn lên trước mặt ông, do chính ông bồi dưỡng chuyên dùng để chế ước mấy đứa con của ông.
Đồng thời, để phòng ngừa đứa cháu này tranh quyền với đám con trai của ông, ông đã cố ý dung túng Bạch Thiên Tiếu thành một vũ phu lỗ mãng nhưng không khôn ngoan.
Có một số việc để dưới đĩa đèn thì tối.
Bây giờ xem ra, ngay từ đầu, ông đã nhìn nhầm rồi.
Một khi bị phá vỡ, rất nhiều nghi hoặc sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
“Thiên Tiếu.” Lúc này, Bạch Vạn Bang không khỏi thở dài một tiếng: “Ngươi xuống xe đi.”
Bạch Thiên Tiếu nghe xong, không khỏi sững sờ, không thể tin nổi: “Bá phụ, người nói cái gì?”
“Ngươi xuống xe đi.” Trong lòng Bạch Vạn Bang đã có quyết định, giọng nói cũng kiên định, không cần suy nghĩ: “Từ giờ trở đi, ngươi không còn là người của Bạch gia. Ngươi nên sớm rời khỏi Tuyết Thành. Những chuyện khác, ta sẽ không truy cứu.”
“Bá phụ, người nói vậy là có ý gì?” Bạch Thiên Tiếu mở to mắt, không thể tiếp nhận được: “Ta là cháu của người, ta lớn lên trước gót chân của người, lại vì người mà làm trâu làm ngựa mấy chục năm. Người lại đi tin tưởng người ngoài chứ không tin ta.”
Bạch Vạn Bang lắc đầu: “Ngươi đừng nói nữa. Nếu không, chút tình cảm còn sót lại này sẽ bị ngươi làm cho phai nhạt.”
“Tình cảm? Bây giờ ngươi còn nói với ta như thế?” Bạch Thiên Tiếu giống như một con sư tử bị chọc giận, không cam lòng gầm rú lên: “Ta không cho hắn hạ châm ngươi, đó là vì suy nghĩ cho sự an toàn của ngươi. Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi lại đối xử với ta như thế?”
Bạch Vạn Bang thản nhiên nói: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Muốn mạng của các ngươi.” Bạch Thiên Tiếu nghe răng cười, lấy ra một vật từ trong túi, tiện tay bóp một cái ném vào trong xe, còn hắn ta thì mở cửa nhảy ra ngoài.
Bành.
Ánh lửa nổi lên, chiếc xe trong nháy mắt cháy lên rừng rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận