Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4343: So với con ruồi bay qua cũng chẳng có gì khác

Hạ Thiên hờ hững thu lại ngân châm, bĩu môi nói: “Rắm chiêu, chẳng khác gì con ruồi bay qua.”
“Ngươi không bị sao hết? Không thể nào.”
Thông Thiên Chí Tôn thật sự không cách nào tiếp nhận được. Sát chiêu mạnh nhất của ông ta lại không hề tổn thương được Hạ Thiên mảy may. Ông ta cuồng nộ hẳn lên: ‘Bổn tọa không tin, lại đến.”
“Vạn Khí Tụ Đỉnh.”
Bên trong tinh không, linh khí vô tận không biết từ chỗ nào tuôn qua, trực tiếp hội tụ vào bên trong trường kiếm màu xanh.
Khí triều cuồn cuộn quấy thiên địa lay động kịch liệt.
Từ đằng xa, đám chuẩn tiên đang vây xem cũng phát hiện kiếp lực trong cơ thể mình mơ hồ có chút cộng minh, giống như có thể rời khỏi bọn họ mà đi bất cứ lúc nào.
Đám quần chúng lo lắng cho an nguy của bản thân một lần nữa rút lui mấy ngàn dặm, tránh cho xem kịch không thành còn bị tai họa.
“Thông Thiên Chí Tôn điên rồi, lại dùng đến chiêu đó.”
“Thông Thiên lão nhi, ngươi dẫn kiếp lực trong cơ thể của chúng ta ra ngoài làm gì?”
“Có thể bức Thông Thiên Chí Tôn đến tình trạng như vậy, Hạ Thiên xác thực quá kinh khủng.”
“Mặc kệ hắn có thực lực như thế nào, tiếp theo hắn nhất định sẽ phải chết.”
“Đúng vậy, toàn bộ liên minh có thể đỡ nổi một kiếm này không quá ba người.”
“…”
Bên cạnh Thông Thiên Chí Tôn quấn lấy vô số chùm sáng, giống như nghê hồng lấp lóe, toàn thân tản ra sát ý không cách nào nói rõ, trường kiếm màu xanh cũng giống như con cự mãng nhắm người mà nuốt.
“Tru Thần Nhất Thiểm.”
Trường kiếm màu xanh lại chém ra ngoài.
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, toàn bộ tinh không như muốn bị chém vỡ.
Những người đứng gần Thông Thiên Chí Tôn cũng bị luồng kiếm khí này chấn trụ, không kịp né tránh, bị cuốn vào, trong nháy mắt sinh tử khó liệu.
“Mau tránh ra. Lần này không tránh sẽ phải chết.” Tiêu Dao Tiên Tử nhìn thấy, vội nhắc nhở Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên vừa lúc tẩy tủy cho Tiêu Dao Tiên Tử xong, ung dung thay ngân châm đâm tới kiếm khí kinh thiên kia.
“Vừa lúc ta bắt ngươi thử châm thứ năm, Kết Đan.”
Một bên là kiếm khí vô cùng to lớn, một bên là ngân châm nho nhỏ, cho dù là ai cũng có thể đoán được kết quả là gì.
Lão giả khô gầy lắc đầu.
Nam nhân mặt đen cũng cảm thán không thôi: “Đáng tiếc.”
Oành, oành, oành.
Một tiếng nổ tung, hư không băng liệt.
Vân đài mà Hạ Thiên đang đứng cũng không chịu nổi áp lực quá lớn, sụp đổ từng khúc một.
Tuy nhiên, Hạ Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích.
Ngân châm và cự kiếm vẫn còn đang chống đỡ, nhất thời mang đến cho người ta cảm giác bất phân thắng bại.
“Hạ Thiên, ngươi không cần cố gắng chống đỡ.” Hai mắt Thông Thiên Chí Tôn đỏ bừng, trong giọng nói mang theo uy nghiêm và thương hại của tiên thần: “Kiếm pháp thông thiên của bổn tọa là do một vị Chân Tiên viễn cổ truyền lại, không phải ai cũng có thể đỡ được. Nhận thua đi, bổn tọa niệm tình ngươi tu hành không dễ, sẽ cho ngươi một cơ hội nhập luân hồi.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi tưởng mình mạnh lắm sao? Ta chẳng qua chỉ bắt tên ngốc ngươi thử châm pháp của ta một chút mà thôi. Nếu không, ngươi đã chết từ sớm rồi.”
Thông Thiên Chí Tôn không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, ngươi cũng đừng trách bổn tọa. Trong thế giới này, ngươi sẽ tan biến thành mây khói.”
Một lát sau, kiếm khí một lần nữa tăng vọt, thiên địa bị chém thành hai nửa.
Đám chí tôn bị kiếm khí cuốn vào bị xoắn thành kiếp tro. Đừng nói là chết, đoán chừng ngay cả thần hồn và cặn bã của bọn họ cũng không còn.
“Một kiếm này của ngươi xem như không tồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, nhưng vẫn khinh thường: “Tuy nhiên, vẫn chỉ là lòe loẹt, không có tác dụng gì cả.”
“Nếu đây chính là di ngôn của ngươi, vậy chỉ có thể nói ngươi quá kém.”
Thông Thiên Chí Tôn hừ lạnh một tiếng, kiếm thế chém xuống, không hề có chút thương hại.
Một kiếm này chẳng những muốn giết chết Hạ Thiên, ngay cả đối mặt với một phương thiên địa, đoán chừng cũng sẽ biến nó thành man hoang không có sinh cơ.
Tu tiên chính là như vậy, không nên có lòng thương xót, nên quả quyết chém hết tà ma, không tiếc bất cứ giá nào.
Nếu thiên đạo không tận tâm thủ hộ, tu tiên giả còn cái gì đáng để xưng đạo chứ.
Trong nháy mắt, Thông Thiên Chí Tôn bỗng nhiên có cảm ngộ mới, giống như cách thiên đạo càng gần thêm một bước. Có lẽ lần độ kiếp sau có thể phi thăng Chân Tiên giới, trực tiếp đứng vào hàng ngũ tiên ban.
“Đừng mơ đến chuyện phi thăng. Tên ngốc ngươi xác thực quá kém.”
Âm thanh lười biếng của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên bên tai ông ta: “Ngươi xuống địa phủ thích hợp hơn.”
“Cái gì?”
Thông Thiên Chí Tôn sợ hãi cả kinh, bỗng dưng mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện Hạ Thiên đã xuất hiện bên cạnh ông ta.
Kiếm khí to lớn mà ông ta chém ra đã biến mất không thấy.
“Sao lại thế này?” Thông Thiên Chí Tôn khó có thể tin.
“Kiếm khí to lớn của ta đã đi đâu rồi?”
“Kiếm khí của ta đủ để hủy thiên diệt địa, nó đi đâu rồi?”
“Nó ở đây này.” Hạ Thiên cười một tiếng, ngân châm trên tay xuất hiện một luồng hào quang màu xanh: “Nó đã được ta ngưng tụ thành một viên kim đan, sau đó để ngân châm hấp thu rồi.”
Thông Thiên Chí Tôn nhìn cây ngân châm vô cùng bình thường, xác thực cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc.
Nhưng ông ta không cách nào tiếp nhận, cũng từ chối tiếp nhận.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Thông Thiên Chí Tôn lắc đầu, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Có thể ngăn cản được sát chiêu thông thiên của ta, toàn bộ liên minh chỉ có ba người. Không, hai người. Ngươi tuyệt đối không nằm trong đám người này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận