Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2453: Sương Nguyệt Lệnh

Thật ra đây là một vệt sáng, nhưng tốc độ cực nhanh, như là tia sét.
Trong khoảnh khắc Hạ Thiên ôm Y Tiểu Âm vừa mới bước lên thềm đá, vệt sáng này bỗng chốc biến mất và chui vào trong người hắn.
Có điều, Hạ Thiên không có né tránh, cũng không có bất kì biểu hiện khó chịu nào, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó liền không để ý lắm.
Y Tiểu Âm cũng không cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên là đã sớm đoán được tình huống này.
Sau đó, mỗi khi Hạ Thiên bước lên một bậc thang, là sẽ có một vệt hoặc là mấy vệt sáng, bỗng dưng sinh ra từ hư không, sau đó bay về phía người hắn, rồi biến mất không thấy đâu.
Khi Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đi tới đỉnh của đài cao bằng đá, giữa không trung đã có vô số tia sáng, như thể là thác nước, ùn ùn trút vào trong cơ thể Hạ Thiên.
"Những vệt sáng này, đều là một luồng ý thức của các tộc nhân trên đảo, chờ ngươi tiêu hóa xong, ta sẽ giao Sương Nguyệt Lệnh cho ngươi." âm Vô Vũ tươi cười ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: "Đến lúc đó, ngươi liền có thể biết trên đảo có tổng cộng bao nhiêu người, tộc nhân Huyền âm tộc và người ngoài là bao nhiêu."
Trong lúc nói, lại giải thích thêm một câu: "Tương tự, một luồng ý thức của ngươi cũng sẽ tự động hòa vào trong Sương Nguyệt Lệnh, để cho âm Hậu kiểm tra."
Hạ Thiên không nói gì, chỉ là chờ từng vệt sáng kia hòa vào trong người hắn, ở trong đầu hắn đồng thời thoáng hiện khuôn mặt của những người này, cùng với đủ loại thông tin, trong lòng cũng cởi bỏ một nghi vấn, đó chính là tại sao tộc trưởng vừa nhìn liền có thể phân biệt được ai là tộc nhân, ai là giả mạo, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
"Ồ, hình như có ba người có chút cổ quái." Sau khi Hạ Thiên hấp thụ xong những vệt sáng đó, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, có ba tia sáng tương đối ảm đạm, cho nên không cách nào điều tra được cặn kẽ thông tin cặn kẽ về bọn họ, nhưng mà ba tia sáng đó lại chưa hề dập tắt hoàn toàn, "Bọn họ bị sao vậy?"
Âm Vô Vũ gật gù, nói với Hạ Thiên: "Về dị dạng của ba người này, ta cũng đã nhận ra từ lâu, sau đó cũng đi tìm bọn họ, nhưng mà lại không phát hiện ra điểm khác thường nào từ trên người bọn họ."
"Chẳng phải một người trong đó chính là huyền tôn của ngươi sao?" Hạ Thiên cẩn thận nhớ lại một thoáng, nói tiếp: "Ta nhớ hình như tên là Bạch Kỳ Thị hay sao ấy."
"Hắn tên Bạch Kỳ Thạch." âm Vô Vũ không khỏi trừng mắt Hạ Thiên, "Ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ 108 tuổi, nhi tử còn chưa có, lấy đâu ra cháu cố. Hắn là huyền tôn của đại ca ta, chỉ là âm Hậu dùng Huyết Mạch Cấm chế Chi Thuật, chuyển huyết mạch của ta chảy trên người hắn."
Hạ Thiên bĩu môi: "Loại công pháp này, nghe là thấy không phải là loại công pháp tốt lành gì."
"Nói mới nhớ, Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi cũng có thể làm được như vậy, phải không?" âm Vô Vũ không biết vô tình hay cố ý nhìn Hạ Thiên, thử thăm dò nói: "Nếu mà có thể, chi bằng trực tiếp giải trừ hết hạn chế của loại huyết thống cấm chế này đi."
"Giải trừ cũng được, nhưng xử lý âm Hậu trước đã rồi tính sau, bằng không thì dù có giải trừ, nàng cũng có thể tạo lại hạn chế bất cứ lúc nào." Hạ Thiên cũng không xem trọng việc này, hắn không hề hứng thú đối với việc khống chế người khác, huống chi nếu mà hắn muốn khống chế ai, thì căn bản không cần huyết thống cấm chế gì cả, cũng không cần luồng ý thức này, trực tiếp đâm ngân châm là xong.
Âm Vô Vũ cũng nghĩ như thế thế, từ trong lồng ngực lấy ra một khối lệnh bài màu trắng, đưa cho Hạ Thiên: "Đây chính là Sương Nguyệt Lệnh, ta giao nó cho ngươi, kể từ bây giờ ngươi chính là tộc trưởng Huyền âm tộc, vận mệnh của tất cả mọi người liền giao cho ngươi."
"Ta không có rảnh gánh vác toàn bộ vận mệnh của tộc nhân các ngươi, vận mệnh của các ngươi chỉ có thể do các ngươi quyết định." Hạ Thiên nhận lấy Sương Nguyệt Lệnh, nhưng đồng thời cũng phản đối những gì mà âm Vô Vũ nói, "Ta chỉ muốn tìm âm Hậu, sau đó giết chết nàng. Sau này, các ngươi muốn đi đâu, muốn làm gì, thì chính các ngươi định đoạt, không có liên quan gì đến ta."
Vẻ mặt của âm Vô Vũ chân thành, nói: "Nếu như có thể tự mình quyết định vận mệnh, đối với chúng ta đã đủ lắm rồi."
"Hiện tại việc cần làm trước mắt là nghĩ cách ép âm Hậu hiện thân." Sắc mặt của Y Tiểu Âm hơi nghiêm nghị, có đôi chút lo lắng, nói: "Nếu làm cho nàng phát giác được nguy hiểm, chỉ sợ sẽ chạy khỏi đảo Sương Nguyệt sớm hơn, đến lúc đó muốn tìm nàng sẽ trở nên khó hơn."
Âm Vô Vũ cũng lo lắng về phương diện này: "Điểm ấy quả thật là không thể không tìm biện pháp ứng phó kịp thời, lần trước ta liên hệ âm Hậu, đó là hai ba ngày trước. Kể từ lúc đó, nàng vẫn chưa hề đi tìm ta, ta cũng không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nàng." Tiếp đó lại bổ sung thêm một câu: "Cơ mà, nàng chắc là còn ở trên đảo."
"Chỉ cần nàng còn ở trên đảo, thế thì mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói.
"Còn nữa, khối Sương Nguyệt Lệnh này, tốt nhất là ngươi dùng vật chứa được bọc bằng Vô Căn Thụ (cây không rễ), chờ tới lúc cần thiết thì mới dùng." âm Vô Vũ thấy Hạ Thiên mãi vuốt ve khối Sương Nguyệt Lệnh đó, không khỏi nhắc nhở: "Bởi vì lúc nào Sương Nguyệt Lệnh cũng rút lấy linh khí từ trên người chủ nhân, chỉ cần hơi bất cẩn, là sẽ bị nó hút khô. Nếu không phải ta ở trên đảo Sương Nguyệt, thì có lẽ cũng đã bị nó hút cạn linh khí đến chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận