Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3529: Bây giờ ngươi đi chết đi

“Đến rất đúng lúc.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, Lưu Vân Thiết Nhận trong lòng bàn tay lập tức thẳng hướng khí lưu màu đen.
Vèo.
Một tiếng rít, chỉ thấy khí lưu màu đen bị lưỡi đao màu trắng phá vỡ, lộ ra một hạt châu màu đen.
Tuy nhiên, hạt châu này cũng rất cảnh giác, khẽ động, rất nhanh biến mất không thấy.
“Thật đáng ghét. Là do ta quá khinh địch, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý. Chiêu tiếp theo chính là ngày chết của ngươi.” âm thanh của lão thái giám vang vọng bốn phía, khi gần khi xa.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không bị loại âm thanh này mê hoặc, cũng không trả lời, vẫn chăm chú nhìn chung quanh.
“Đi chết đi.” âm thanh lão thái giám vang lên, giữa không trung ngưng ra vô số trường thương màu đen, đâm xuống Ninh Nhụy Nhụy như mưa.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nàng không thể chống đỡ lại một chiêu này, vì thế nàng sử dụng Phiếu Miễu Bộ nhanh chóng di chuyển, tránh không được thì dùng Lưu Vân Thiết Nhận chém rụng.
Tuy nhiên, mưa thương vẫn không dứt. Ninh Nhụy Nhụy tránh một hồi, mặc dù không mệt nhưng nàng muốn mượn lực. Nếu đối phương muốn hao tổn, vậy thì để ông ta hao tổn đến cùng. Mũi chân nàng nhẹ nhàng chĩa xuống đất, chưa đến nửa giây, dây leo màu đen đã cuốn lấy chân của nàng.
“Không ổn rồi.” Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy cả kinh, lập tứ muốn dùng Lưu Vân Thiết Nh chặt đứt dây leo màu đen kia, đáng tiếc đã muộn.
Vô số khí tức màu đen trong nháy mắt hóa thành dây leo màu đen trói chặt tay chân của nàng. Lưu Vân Thiết Nhận keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Ha ha, tiểu cô nương, ngươi mắc lừa rồi.” Lão thái giám xuất hiện, tiện tay nhặt lấy thanh kiếm hoàn Lưu Vân Thiết Nhận: “Đây chính là bảo bối tốt, cũng không biết ngươi có được từ chỗ nào. Bây giờ nó thuộc về ta.”
Ninh Nhụy Nhụy gặp nguy không loạn, gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân, nhưng ngoài miệng vẫn quát: “Để nó xuống, nó là đồ của ta.”
“Thật sao?” Lão thái giám đưa hai ngón tay nắm lấy Lưu Vân Thiết Nhận, cười ha hả: “Nếu không có thực lực, ngươi có được bảo vật cũng có làm gì được đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy hừ lạnh: “Thắng bại còn chưa quyết định mà.”
“Đúng là mạnh miệng.” Lão thái giám lắc đầu, bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ: “Lúc trước, khi Đại Thanh vẫn còn, ta đã xử trí không biết bao nhiêu phi tần cung nữ phạm tội trong cung, trong đó cũng có người ngạo khí giống như ngươi vậy. Về sau còn không phải cầu xin ta ban chết hay sao.”
Ninh Nhụy Nhụy mắng: “Ngươi đúng là đủ khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.”
“Ha ha, tiểu cô nương, vừa nãy ta đã cho ngươi cơ hội. Đáng tiếc ngươi lại không dùng.” Gương mặt lão thái giám tràn ngập vẻ đắc ý: “Nhiều năm rồi không có ai đến, cho nên ta quyết định chế tạo ngươi thành hồn khôi, để ngươi lưu lại nơi này, đời đời kiếp kiếp làm nô tỳ của ta, không được giải thoát.”
“Phì, đừng có nằm mơ.”
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện linh khí bên trong cơ thể đã bị dây leo màu đen phong cấm. Nàng muốn thoát thân, cũng chỉ có thể dựa vào Lưu Vân Thiết Nhận mà thôi.
Chỉ là, nếu không có linh khí rót vào, Lưu Vân Thiết Nhận chỉ là một thanh sắt bình thường mà thôi.
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy chợt nhớ đến, Hạ Thiên đã từng nói, có một số pháp bảo dùng lâu sẽ tâm ý tương thông với chủ nhân. Chỉ cần để pháp bảo tiếp nhận được ý chí của chủ nhân, chủ nhân có thể trực tiếp sử dụng nó.
Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy không biết làm sao có thể truyền đạt tâm ý của mình cho thanh kiếm, đành phải dùng ánh mắt nhìn chằm chằm kiếm hoàn, trong lòng không ngừng ra lệnh: “Mau dậy đi, mau động đi, giết chết tên thái giám chết bầm này.”
“Ha ha, dường như ngươi rất để tâm đến vật này?” Lão thái giám nhạy bén phát hiện được ánh mắt của Ninh Nhụy Nhụy đang nhìn kiếm hoàn, ông ta cười nói: “Mặc dù ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng ta sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào.”
Nói xong, lão thái giám đột nhiên dùng lực, bành một tiếng, bóp nát kiếm hoàn.
Lưu Vân Thiết Nhận nổ tung thành một đống sắt vụn màu trắng, rơi tán loạn trên mặt đất.
“Lần này nguy rồi.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy không khỏi có chút bối rối, nhưng rất nhanh nàng ép mình tỉnh táo lại: “Nhụy Nhụy, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, tuyệt đối không được kinh hoảng.”
Lão thái giám càng thêm tán thưởng, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy nói: “Tính cách cứng cỏi này của ngươi ngược lại khó có được. Nếu Đại Thanh vẫn còn, nói không chừng ngươi sẽ trở thành hoàng hậu đấy.”
“Đừng làm ta buồn nôn.” Ninh Nhụy Nhụy khó chịu trả lời một câu: “Muốn giết thì cứ giết, đừng nói mấy lời nói nhảm làm bẩn lỗ tai của ta.”
“Hừ, đúng là không biết điều.” Lão thái giám cũng nổi giận, bàn tay trái vừa nhấc, ngưng ra một thanh trường thương màu đen, đâm thẳng vào tim Ninh Nhụy Nhụy: “Vậy ngươi đi… Hả?”
Trường thương không chút trở ngại xuyên qua ngực. Nhưng, xuyên qua không phải Ninh Nhụy Nhụy mà là lão thái giám ông ta.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Ánh mắt lão thái giám tràn ngập vẻ không tin: “Tại sao lại như vậy?”
“Dám ra tay với nữ nhân của ta, lão yểm cẩu ngươi đúng là chán sống.” Lúc này, bên trong hắc ám dần dần hiện ra một cánh cửa, có hai bóng người chậm rãi bước ra.
Ninh Nhụy Nhụy nghe được giọng nói này, không khỏi thở phào một hơi.
Người đến chính là Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý. Hai người bọn họ nhìn thấy đằng sau tế đàn có một cánh cửa, nhưng phải bỏ ra chút thời gian mới mở được.
“Ngươi, ngươi là ai?” Lão thái giám nhìn thấy cánh cửa cùng với Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý từ trong cánh cửa đi ra, không khỏi kinh sợ: “Vì sao các ngươi lại từ cánh cửa đó đi ra? Cao tiểu thư đâu?”
Bành.
Hạ Thiên giẫm mạnh một chân lên đầu lão thái giám, khó chịu nói: ‘Ta không có hứng thú nghe ngươi nói chuyện. Bây giờ ngươi đi chết đi.”
Quả nhiên, không đợi lão thái giám lên tiếng, đầu của ông ta đã bị Hạ Thiên giẫm nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận