Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4201: Bạch đế là cái thứ đồ gì?

Bạch Dương Huyền ngẩn người, sau đó hỏi: ‘Vậy hắn đâu rồi?”
“Ở bên kia.” Bạch Bích Tiêu tiện tay chỉ về một hướng.
Bạch Dương Huyền thuận theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên đang đứng đối diện với Sa Văn Đạt.
“Tiểu tử ngươi không chết sao?” Ánh mắt Sa Văn Đạt hiện lên sự kinh nghi: ‘Không ai có thể giữ được mạng sống dưới Xích Bàn Lôi Tiêu Trận của ta, trừ phi… A, ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi nhất định đã dùng pháp bảo nào đó để chạy trốn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Con cá chạch ngươi còn chưa mạnh bằng muội muội chân dài của ta đâu.”
“Tiểu tử, ngươi không chết, điều này rất tốt.”
Sa Văn Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, chợt quát: ‘Ngươi chính là người đã giết cháu ngoan của ta, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.”
“Tên ngớ ngẩn kia tự mình muốn chết, ta chỉ hảo tâm tác thành cho hắn ta mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hờ hững nói: “Ngươi không cần kích động. Nếu muốn cảm tạ ta, đưa tiền là được rồi. Không có tiền thì có chỗ tốt nào cũng được, ta sẽ không từ chối.”
“Tốt, rất tốt.”
Sa Văn Đạt tức quá hóa cười, khoát tay, kim quang nổi lên, đánh tới lồng ngực Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, mau tránh ra.”
Bạch Dương Huyền nhìn thấy, không khỏi giật mình, lập tức quát to: ‘Đó là Xích Diễm Bôn Lôi Chưởng, ngươi không chịu nổi đâu.”
Đáng tiếc, lời nhắc nhở quá chậm.
Bành.
Chưởng phong đánh thẳng vào tim Hạ Thiên, lôi ý vô tận toàn bộ đánh vào cơ thể Hạ Thiên, trực chỉ trái tim.
“Ha ha, ngươi đúng là ngu xuẩn muốn chết, lại không chịu tránh.” Sa Văn Đạt một chưởng đắc thủ, không khỏi cười to: “Chỉ trong thời gian một hơi ngắn ngủi, không, thậm chí một phần mười hơi thở cũng không cần, cả người ngươi đã bị lôi ý của lão phu xé nát.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên xuất hiện, phủi phủi ngực của mình: “Chút khí lực đó của ngươi ngay cả gãi ngứa cho ta còn không đủ.”
Sa Văn Đạt nghe xong, không khỏi nổi giận, lại một chưởng nặng nề đánh về phía Hạ Thiên: “Ác loại mặt đất, lão phu sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
Lôi long bạo minh xuyên thẳng qua người Hạ Thiên.
“Vẫn còn thiếu một chút.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Lão đầu nhi, ngươi già rồi nên không còn khí lực hay sáng nay ra ngoài còn chưa ăn cơm?”
Chịu hai chưởng, Hạ Thiên chẳng những lông tóc không thương, thậm chí còn cảm giác tĩnh linh văn bị nới lỏng ra.
“Nữa đi, đánh thêm mấy chưởng nữa, tuyệt đối đừng khách sáo.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Sa Văn Đạt: “Dùng đến mười thành khí lực của ngươi, mười hai thành cũng được, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Sa Văn Đạt cảm thấy giống như bị sỉ nhục lớn lao: “Lão phu sẽ đánh ngươi nát thành cặn bã.”
Bành.
Một chưởng của Sa Văn Đạt gần như dùng mười hai phần khí lực.
Đáng tiếc, mặt Hạ Thiên vẫn không có biểu cảm gì.
“Không thể nào.” Sa Văn Đạt cả kinh đến miệng không thể khép lại được: “Bôn Lôi Chưởng mười hai thành thần lực của lão phu, ngay cả ngũ đế cũng không đỡ được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này nói rõ ngũ đế cũng chỉ là hàng giả mà thôi.”
“Không thể nào, loại sâu kiến mặt đất như ngươi làm sao có thể chịu được chưởng lực của lão phu.”
Sa Văn Đạt không cách nào tiếp thu được hiện thực này, vận hết toàn bộ thần lực trong cơ thể một lần nữa đánh tới Hạ Thiên.
“Lão đầu nhi, ngươi không xong đúng không.” Tâm trạng Hạ Thiên có chút khó chịu, vung tay tát một cái.
Bốp.
Một cái tát tới, mơ hồ có chút kim mang hiện lên. Sa Văn Đạt vốn còn đang khinh thường, tiếp theo cả người liền bay ra ngoài.
Không đợi ông ta đứng lên, một hoa văn màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trên mặt ông ta, sau đó nhanh chóng lan khắp toàn thân. Chưa đến nửa giây, nó đã phong bế đan điền khí hải, kinh mạch, khổng khiếu của ông ta lại.
“Cái này, cái này là tĩnh linh văn?”
Sa Văn Đạt sợ hãi không hiểu, giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả phát hiện không hề có chút khí lực nào: “Không, là phong linh văn cao hơn, nhưng ngươi, ngươi chỉ là một phàm nhân mặt đất, làm sao có thể dùng được thần văn như thế?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi bị một bạt tai làm cho choáng váng rồi à?”
“Ngươi đừng có mà đắc ý. Mặc dù ta không biết ngươi sử dụng thủ đoạn quỷ dị gì, nhưng trước mặt Bạch đế bổn tộc, ngươi chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.”
Sa Văn Đạt bỗng dưng lấy một lá bùa từ trong ngực ra, cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.
“Hạ tiên sinh, không cần nhiều lời, mau giết ông ta đi.” Lúc này, Bạch Dương Huyền có chút xao động, vội nói với Hạ Thiên: “Đừng cho ông ta có thời gian để gọi người khác đến. Bằng không, chúng ta nhất định sẽ phải chết.”
“Muộn rồi.” Sa Văn Đạt nhếch miệng cười: “Cung thỉnh Bạch đế Kim tộc hàng tôn.”
Quả nhiên, đạo phù kia vừa đốt lên, lập tức vỡ ra một khe hở khổng lồ.
‘Bạch đế?” Hạ Thiên cảm thấy hứng thú: “Là thứ đồ gì vậy?”
Vù!
Bên trong kẽ nứt, đầu tiên là bay ra sáu thanh kiếm khí màu trắng.
Trong đó, tốc độ năm thanh kiếm khí cực nhanh, không đợi Hạ Thiên phản ứng kịp đã đính tứ chi của hắn lại.
Còn thừa một thanh vẫn không đâm vào.
“Mạo phạm thiên uy, tội đáng chém.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận