Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3768: Người có thể lật được bàn của ta còn chưa sinh ra đâu

“Tiểu tử, ngươi thông minh đấy, lại tìm được người giúp đỡ?”
Sát thủ Phá Tà đưa mắt nhìn đám người xông đến, cười ha hả: “Đáng tiếc, chỉ bấy nhiêu người cũng không bảo vệ được mạng cho ngươi đâu.”
“Với đầu óc như trái nho của ngươi, ngươi đừng nên làm sát thủ nữa, nếu không, ngươi chính là sỉ nhục cái nghề này đấy.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Phá Tà không khỏi cười lạnh: “Ngươi muốn chọc giận ta? Đáng tiếc không có tác dụng gì đâu. Đám người kia, ta có thể tiện tay xử lý. Nếu không phải cố chủ muốn bắt sống các ngươi, bây giờ ta đã mang đầu các ngươi đi giao nộp rồi.”
Hạ Thiên lười nói nhảm với mấy loại người ngu ngốc, cứ thế mà gắp đồ ăn cho Dương San.
Dương San nói: “Ông xã, có cần…”
“Là ai đả thương tiểu đệ A Phong của ta?” Một nam nhân vác đao phách lối nhìn mọi người trong nhà hàng.
Một tiểu đệ chỉ tay vào Hạ Thiên: “Bang chủ, chính tiểu tử kia đả thương Phong ca.”
Nói xong, hắn ta lại chỉ Dương San, nhẹ giọng thì thầm cái gì đó bên tai nam nhân vác đao.
Nam nhân vác đao đầu trọc nhìn Hạ Thiên, rồi lại nhìn Dương San, lập tức đưa ra quyết định: “Hàn Đao Bang Tuyết Thành làm việc, không cho phép bất cứ người nào xen vào. Toàn bộ cút sang một bên cho ta.”
Các khách khác trong nhà hàng, còn có nhân viên phục vụ muốn chạy trốn nhưng lại bị người của Hàn Đao Bang chặn cửa, hoàn toàn không ra ngoài được, chỉ có thể thối lui hết vào trong bếp.
Về phần báo cảnh sát, thôi đừng suy nghĩ nữa. Có hai ba người cầm đao nhìn bọn họ chằm chằm, trừ phi bọn họ muốn ăn một đao.
“Tiểu tử, ngươi cút sang một bên đi.” Nam nhân đầu trọc ánh mắt ngang ngược nhìn Phá Tà: “Nếu không, đừng trách lão tử một đao chém luôn ngươi.”
Phá Tà cười khẽ, dời cái ghế ngồi xuống: “Tuy nói tới trước tới sau nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội. Ngươi lên trước đi, ta ăn tạm cái gì đó, đồng thời xem náo nhiệt luôn.”
“Này, ngươi là ai?” Nam nhân đầu trọc phát hiện khí thế người này không tầm thường. Tuy nói hắn ta là địa đầu xà Tuyết Thành nhưng không phải đại nhân vật nào hắn ta cũng biết, đành phải dò xét: “Tại sao ta không nhìn thấy ngươi ở Tuyết Thành?”
“Lai lịch của ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng sau khi ngươi biết rồi, chỉ sợ ngươi ngủ không yên.”
Phá Tà hoàn toàn không để tên đầu trọc này vào mắt, vẫy tay ra sau bếp: “Bà chủ, đưa cho ta thực đơn. Chẳng lẽ nhà hàng không buôn bán sao?”
Bạch Tiểu Tuyết đương nhiên nghe thấy nhưng vẫn sợ hãi nhìn đám người Hàn Đao Bang, hơi run lẩy bẩy.
Nam nhân đầu trọc do dự một chút. Tác phong của người trước mắt có thể có liên quan đến đại gia tộc Tuyết Thành. Trước khi còn chưa xác nhận được, tốt nhất không nên để tình huống trở nên phức tạp.
“Được rồi, để hắn ta gọi món đi.” Nam nhân đầu trọc ngoắc tay gọi Bạch Tiểu Tuyết, sau đó mặc kệ. Hắn ta dự định giải quyết Hạ Thiên và Dương San trước rồi nói sau.
Bạch Tiểu Tuyết há miệng muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn nhịn được, chờ Phá Tà gọi đồ ăn xong thì lui lại sau bếp.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, thịt dê này không tệ, nàng thử một chút đi.” Hạ Thiên hoàn toàn không để mắt đến những người kia, cười nói với Dương San.
Dương San hiển nhiên không quen lúc ăn cơm còn có người hung hăng nhìn chằm chằm bên cạnh.
“Đừng để ý đến đám ngu ngốc đó.” Hạ Thiên nhận ra Dương San đang khó chịu: “Chúng ta cứ tự nhiên ăn cơm thôi.”
“Tiểu tử, ngươi đả thương người của Hàn Đao Bang ta, ngươi vẫn còn ăn cơm được?” Nam nhân đầu trọc cắm thanh trường đao lên bàn, lạnh giọng quát: “Ngươi cho rằng Hàn Đao Bang chúng ta dễ khi dễ lắm phải không?”
Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Ta chẳng quan tâm các ngươi là hàn đao hay là cái gì đao, các ngươi nên cút xa một chút, đừng quấy rầy ta và vợ Tiểu Tiểu Dương ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Nam nhân đầu trọc cười lạnh, hai tay đặt lên mép bàn, đột nhiên dùng lực muốn lật tung cái bàn: “Ăn cái đầu mẹ ngươi, đừng ăn nữa.”
Kết quả, bàn ăn vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
Đám tiểu đệ đi theo không khỏi phát mộng. Bọn họ đương nhiên đoán được lão đại muốn lật bàn. Ban đầu, bọn họ dự định lật bàn xong sẽ hò hét trợ uy cho lão đại, nhưng bây giờ không khí lại quá xấu hổ.
“Sao?” Nam nhân đầu trọc cũng ngẩn cả người, da mặt co rúm.
Hạ Thiên nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người có thể lật được bàn của ta còn chưa sinh ra đâu.”
“Hôm nay, lão tử không lật được bàn của ngươi thì không thể.” Nam nhân đầu trọc hừ một tiếng, sau đó vén tay áo, cơ bắp hai tay nổi lên, xuất ra mười hai phần khí lực, hai tay nắm chặt cạnh bàn, một lần nữa phát lực.
Đáng tiếc, cái bàn lại không nể mặt hắn ta chút nào.
“Ngươi chưa ăn cơm à?” Hạ Thiên trào phúng một câu.
Sát thủ Phá Tà cũng cảm thấy buồn cười.
“Mẹ kiếp, lão tử sẽ cho các ngươi ăn.” Nam nhân đầu trọc thẹn quá hóa giận, thuận tay giơ trường đao muốn chặt cái bàn thành hai nửa.
Đao vừa nhanh vừa mạnh.
Một khi đao bổ xuống, không nói cái bàn bị chặt thành hai nửa, đoán chừng người đứng gần cũng có khả năng bị liên lụy.
Đám tiểu đệ vô thức lui về sau mấy bước.
Nhưng sự thật ngược lại với hắn ta đã nghĩ.
Cái bàn vẫn không bị vỡ.
Bởi vì đao còn chưa chém xuống đã bị hai ngón tay kẹp lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận