Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3553: Chỉ là tự tìm đường chết

Minh Khổ hòa thượng mặt mũi vẫn còn sưng vù bỗng dưng hét lớn, vung côn bổng trong tay, thọc vào hậu tâm Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn.
“Quá tốt rồi, lần này còn không đâm chết ngươi.” Minh Khổ hòa thượng hiển nhiên muốn thừa cơ báo thù riêng, cho nên tuyệt không lưu lực.
Tuy nhiên, cây gậy mà hắn ta chọc ra còn chưa chạm phải Hạ Thiên đã bị Kim Ti tỷ tỷ nhẹ nhàng bắt lấy.
“Cái này…” Gương mặt Minh Khổ hòa thượng hiện lên sự kinh ngạc: “Ngươi có thể bắt được gậy của ta?”
“Gậy của ngươi nặng lắm sao? Vì sao lại không bắt được?” Kim Ti tỷ tỷ trừng Minh Khổ hòa thượng một cái, sau đó quay người dùng cái đuôi quét hắn ta ra ngoài.
Những người khác nhìn thấy, cũng tùy cơ ứng biến theo, năm côn sắt từ nhiều hướng đánh tới Kim Ti tỷ tỷ.
“Nàng ấy có khi nào bị nguy hiểm hay không?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn tình huống, không khỏi có chút bận tâm.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi. Bọn họ còn chưa phải là đối thủ của con khỉ cái kia. Người thật sự nguy hiểm cũng không phải nó mà là…’
“Là ai?” Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là hắn ta.” Hạ Thiên quay người chỉ về phía Hoàng Y.
Nhiếp Tiểu Lý lập tức quay người nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy lão hòa thượng mày trắng không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Hoàng Y, không khỏi cả kinh kêu lên: “Cẩn thận, đằng sau ngươi kìa.”
“Cái gì?” Trong lòng Hoàng Y run lên, cũng cảm nhận được nguy cơ sinh tử, không khỏi biến sắc, nhưng hắn ta muốn tránh cũng đã muộn.
“Muốn tránh à? Muộn rồi.” Trong lòng bàn tay lão hòa thượng nổi lên hắc khí, bỗng dưng biến chưởng thành trảo, trở tay bóp vào cổ họng Hoàng Y.
Hoàng Y bi phẫn không hiểu. Nếu không phải hắn ta bị nhốt mấy trăm năm, thân hồn không còn như trước, làm sao hắn ta có thể bị một phàm nhân bắt được chứ?
“Ha ha, ma long kia không còn nữa, ta cũng không để cho ngươi chạy thoát.” Lão hòa thượng mày trắng sau khi đắc thủ, cười gằn một tiếng: “Tuy nói linh khí trong cơ thể ngươi chỉ còn một phần ba, nhưng cũng đủ cho ta hưởng thụ.”
“Nhiếp thị các ngươi, từng thế hệ đều thụ ân trạch Hoàng Sơn, các ngươi đang lấy oán trả ơn sao?” Hoàng Y phát hiện mình không thể tránh thoát được tay của đối phương, không khỏi kinh hãi: “Ngươi học thủ pháp cấm hồn này của ai vậy?”
Lão hòa thượng mày trắng cười một tiếng: “Tất nhiên là vị đại nhân kia dạy. Ngươi không phải đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của ông ta sao?”
“Quả nhiên lại là ông ta.” Hoàng Y căm hận không thôi: “Tuy nhiên, ngươi đừng có đắc ý. Ông ta chẳng qua chỉ lợi dụng Nhiếp thị các ngươi mà thôi. Sau khi chuyện thành công, các ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay ông ta.”
Lão hòa thượng mày trắng thản nhiên nói: “Hừ, lão nạp đương nhiên biết, nhưng chỉ cần ta hấp thu ngươi sạch sẽ, đến lúc đó ai giết ai còn chưa nhất định.”
“Lại là một tên ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nghe xong, không khỏi bật cười: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng muốn quản lý Nhiếp gia, nàng nhất định phải thanh trừ hết loại đầu óc có bệnh này.”
“Ha ha, ngươi còn muốn chấp chưởng Nhiếp gia. Tiểu nha đầu, ngươi thì tính là gì chứ?” Lão hòa thượng mày trắng vô cùng khinh thường nói: “Nhiếp gia là của ta. Chờ tu vi ta phục hồi, đột phá thêm mấy cảnh giới, đến lúc đó ta sẽ làm thịt cẩu vật Nhiếp Vân Thiên, leo lên vị trí gia chủ. Nhiếp gia dưới sự chấp chưởng của ta, tất sẽ trở thành gia tộc đệ nhất toàn cầu, cần chi phải ủy khuất ở một cái nơi rách nát như thế này.”
“Hoàng Sơn không phải nơi rách nát. Rách nát là ngươi đấy.” Nhiếp Tiểu Lý quả quyết phản bác: “Ngươi hoàn toàn không xứng làm người. Bây giờ ngươi quay đầu, ở lại Vân Tiên Tự hết đời, ta có thể cầu xin Hạ Thiên tha cho ngươi một mạng.”
“Lão nạp không rảnh nói nhảm với ngươi. Bây giờ ta sẽ lấy lại thứ vốn nên thuộc về ta.” Lão hòa thượng mày trắng chẳng muốn nghe nữa, chỉ là ông ta đang tranh thủ thời gian chuẩn bị cho việc mà ông ta muốn làm. Ông ta có dự cảm vị đại nhân kia sắp tới. Ông ta nhất định phải tranh thủ thời gian.
Nói xong, hắc khí trong lòng bàn tay ông ta tăng lên, không bao lâu sau đã bao phủ lấy toàn bộ thân hình Hoàng Y.
“Cấm hồn phá ma thủ, phá cho ta.”
Không bao lâu sau, chỉ thấy từng sợi khói màu xanh từ trong cơ thể Hoàng Y không ngừng bị rút ra.
“Hạ Thiên, ngươi mau giúp ta ngăn cản ông ta đi.” Nhiếp Tiểu Lý không còn cách nào khác, đành phải nhờ Hạ Thiên giúp đỡ.
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhiếp Tiểu Lý, thản nhiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần phải nôn nóng, trò hay vẫn còn ở đằng sau, trước cứ nhìn xem.”
Nhiếp Tiểu Lý vô cùng nghi hoặc nhìn Hạ Thiên, nhưng vẫn không hết lo lắng: “Nếu linh mạch Hoàng Sơn bị rút đi, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Ta sao có thể không nôn nóng chứ?”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng cứ thả lỏng đã.” Hạ Thiên rót băng hỏa linh khí vào người Nhiếp Tiểu Lý, trong nháy mắt khiến nàng bình tĩnh lại.
Nhiếp Tiểu Lý cảm nhận được bên trong cơ thể có thêm một luồng khí lạnh, giúp nàng thư giãn lại.
Bên kia, lão hòa thượng mày trắng đang tiêu hóa từng sợi linh khí tràn vào trong cơ thể, ông ta cười như điên: “Đúng, chính là loại cảm giác này. Đây chính là sức mạnh. Đây mới đúng là sức mạnh. Khi ta có được sức manh này, bất luận là Nhiếp Vân Thiên hay là Trương Minh Đà, hay bất kỳ người nào khác, tất cả đều sẽ là bại tướng dưới tay ta, chết trong tay ta, ha ha ha… A?”
Còn chưa cười được mấy tiếng, lông mày lão hòa thượng mày trắng đã cau lại, tiếp theo tròng mắt lồi ra ngoài như muốn nổ tung.
“Ông ta…” Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy, không khỏi giật nảy người.
“Linh khí không phải ai muốn hút thì có thể hút.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Lão ngu ngốc kia không hiểu đạo lý này, cho nên ông ta chỉ thuần túy đang tự tìm đường chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận